Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:41
Lượt xem: 21
“Tôi làm cái gì?!” Vu Nguyễn bị kích thích, cứ nghĩ trong nhà chỉ có mỗi Bạch Đào và Vu Dương, cô ta lớn tiếng nói với Bạch Đào: “Á à tôi biết rồi, là chị ghi hận chuyện trước đây tôi nói mẹ là chị không hiếu thuận giữ hết toàn bộ tiền trợ cấp của anh trai tôi đúng không?”
Đôi mắt Vu Nguyễn long sòng sọc lên, bộ dạng cực kỳ dữ tợn, Vu Dương thấy thế hãi lắm, cậu nhóc theo bản năng trốn ra sau lưng mẹ mình.
Bạch Đào không chút cảm xúc nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn nhớ rất kỹ mẹ con cô đã đối xử tệ bạc với tôi như thế nào. Mỗi năm khi Vu Thành quay về các người diễn vai người tốt đạt lắm, chờ đến khi anh ấy đi rồi các người liền trở mặt. Mấy người còn muốn Vu Thành cưới người khác để các người tùy ý điều khiển.”
“Cũng may chúng tôi là quân hôn bằng không thực sự đã để mấy người được như mong muốn.” Bạch Đào ngày xưa có thể hèn nhát để cho người ta đánh mắng mình, nhưng giờ đã khác, Bạch Đào tay phải vuốt bụng, tay trái che chở đứa bé đằng sau lưng, sống lưng thẳng tắp.
“Hơn nữa, tôi thấy Vu Thành anh cô hèn nhát vô cùng, anh ta nguyện ý làm một người con có hiếu, tùy ý để cho hai mẹ con cô khống chế. Anh ấy ở tiền tuyến chiến đấu bảo vệ người khác nhưng nào biết được ở nhà vợ con anh ta bị người gọi là mẹ là em gái của anh ta tra tấn.”
“Người đàn ông như vậy quá sức vô dụng.”
Ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào làm bóng người nam nhân ở nhà vệ sinh đổ lên mặt đất. Bạch Đạo đứng ở trước liếc mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục nói: “Còn cái chuyện của Cố Khanh Khanh, cô nói xem là ai nhằm vào ai?”
Giọng nói của Bạch Đào khó có khi hùng hổ dọa người như vậy: “Cô dám khẳng định cô không ở trước mắt nhóm các chị dâu nói xấu cô ấy, nói Cố Khanh Khanh không mang thai được nên mới nhặt Thẩm Tuy về nuôi? Cô dám nói cô không nói Cố Khanh Khanh là dựa vào Sở Đại mới được giao cho nhiệm vụ giáo viên dạy học. Hiện tại người ta không đi dạy nữa cô lại nói người ta do năng lực không đủ. Cô nói thế, đúng không? Còn nữa, cô ở trước mặt Thẩm Tuy đã nói những lời ghê tởm như thế nào trước mặt thằn bé?”
Bạch Đào lạnh lùng nhìn Vu Nguyễn: “Người như cô không xứng ở trên đảo, cô ở đây cả ngày khua môi múa mép bịa đặt chuyện hết người này đến người khác, phá hủy bầu không khí tốt đẹp ở nơi này.”
Vu Nguyễn ngạc nhiên. Nguyên nhân đương nhiên là cô không ngờ Bạch Đạo lại biết cách ăn nói như vậy. Khuôn mặt nóng lên, Vu Nguyễn tiến lên muốn động tay động chân: “Hôm nay tao cho mày biết là ai đánh ai.”
Vu Dương thấy cô ruột xông tới thì nhớ ngay đến em gái trong bụng mẹ, cậu nhóc khóc lớn lao lên chắn trước mặt Bạch Đào, muốn che chở cho mẹ mình.
Đáy mắt Vu Nguyễn mang theo sự độc ác. Một đứa nhỏ và một người phụ nữ mang thai yếu ớt không phải là đối thủ của người thường xuyên xuống ruộng làm việc như cô.
“Đời này mày sống đủ tốt rồi, mày còn muốn chặn ngày tháng tốt đẹp của tao sao? Bạch Đào, nói về kinh tởm, ai có thể kinh tởm hơn mày?”
Cô ta duỗi tay muốn đẩy Bạch Đào, nhìn thấy người Bạch Đào sắp va vào cạnh ghế, đáy mắt Vu Nguyễn lộ ra vẻ khoái chí, hả hê không bao lâu ánh mắt ánh chuyển thành vẻ hoảng sợ.
“Anh....”
Sao có thể?! Không phải anh trai đi làm rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-278.html.]
Vu Thành nhanh chóng chạy tới đỡ lấy vợ mình, cả người Bạch Đào run run, nước mắt rơi như mưa: “Anh hiện ta cũng đã biết em gái anh là người như thế nào rồi chứ?! Em gái anh muốn g.i.ế.c con anh đó. Vu Thành, về sau nếu anh còn gửi tiền cho có, em sẽ báo cáo lên trên nó cố ý g.i.ế.c người. Sau khi về đất liền em sẽ báo công an. Trong nhà có tội phạm g.i.ế.c người, anh đừng làm cái gì mà đại đội trưởng nữa, xuất ngũ về làm ruộng hết!”
Bạch Đào tránh khỏi vòng tay Vu Thành, nắm lấy tay Vu Dương đi ra một căn phòng khác. Hiện tại bên tai Vu Thành chỉ còn tiếng khóc rấm rứt của Vu Nguyễn.
Vu Thành cố gắng chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng, trầm giọng nói: “Mấy năm nay số tiền anh gửi về không hề ít đúng không? Đủ cho em dùng rồi. Anh còn có gia đình của mình, chuyện này nên kết thúc ở đây, tình cảm của hai anh em ta cũng nên dừng lại ở đây.”
Nói xong, anh không thèm cho Vu Nguyễn cái liếc mắt sải bước ra ngoài sân.
Cả người Vu Nguyễn xụi lơ ngã trên đất, cô ta che mặt khóc nức nở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh và các chị dâu đi dạo dưới rặng dừa, hiện tại trời càng ngày càng nắng, mấy người bọn họ đang ngồi dưới gốc cây để nói chuyện về theo chồng tòng quân.
“Chị Chu nói mẹ của Nhị Bàn muốn sinh thêm một đứa nữa, chồng của cô ấy thì không muốn, bảo là trong nhà có một đứa đã đủ gà bay chó sủa rồi, thêm một đứa nữa thì ngày tháng yên tĩnh không còn đâu.”
“Nghe bảo là mẹ của Nhị Bàn buổi tối hôm đó trực tiếp đem thằng bé gửi cho người khác trông giùm một đêm”
Đều là người đã có chồng, cho nên Hứa Niệm ở trước mặt Cố Khanh Khanh cái gì cũng dám nói.
Cố Khanh Khanh nhịn không được cười lên: “Tính tình của mẹ Nhị Bàn ngay thẳng, ha ha ha, chị A Niệm, có khi nào thời gian tới lại nhận được tin vui không?”
“Cái này chị không biết.” Hứa Niệm che miệng cười, khóe mắt vô tình thấy thân ảnh một nhỏ một lớn, chị ra hiệu với Cố Khanh Khanh: “Bạch Đào đưa Tiểu Dương đi học.”
Cố Khanh Khanh nhìn theo tầm mắt của chị ấy: “Sao em cảm thấy chị ấy có chút không thích hợp, chị ấy đi rất vội như có ai đuổi theo chị ấy vậy.”
“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Hứa Niệm nhổ cọng cỏ trong miệng, bắt đầu nói: ‘Còn không phải là do cô em chồng xúi quẩy của cô ấy sao?”
Cố Khanh Khanh rũ mắt, nếu lộ liễu quá người khác sẽ nghe thấy. Hiện tại Bạch Đào còn đang mang thai, chị rất nhạy cảm, cô sợ chị sẽ nghĩ hai người đang chê cười chị.
Đưa lưng về phía tòa nhà, Cố Khanh Khanh nhìn tàu dừa dần thành hình con thỏ trong tay Hứa Niệm cảm khái: “Chị A Niệm, chị khéo tay quá, em cũng muốn làm một ít để mai mốt dỗ đứa nhỏ. Cơ mà để em làm nói không chừng nó không ra hình thù luôn ấy chứ.”
Cô cảm thấy hiện tại mình có thể may được quần áo là đã tốt lắm rồi.