Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:39
Lượt xem: 13

“Đương nhiên rồi.” Cố Khanh Khanh gắp một miếng bánh hành rán bỏ vào chén Thẩm Tuy, khen cậu bé: “A Tuy nhà ta giỏi quá, em có thể tự đi nhà ăn múc cơm rồi, sau này em thử tìm mấy chú thím trên đảo nói chuyện đi, bọn họ đều khá tốt.”

“Tiểu Hoan học năm ba trường em, quần áo em đang mặc là chị nhờ mẹ của Tiểu Hoan làm đấy!”

Thẩm Tuy gật đầu, ý bảo cậu đã biết.

Cố Khanh Khanh đau đầu với cái tính lạnh lùng của cậu, nhỏ giọng nói với Sở Đại ngồi bên cạnh: “Để cháu trai nhỏ chơi với em ấy thì sao? Tính tình A Tháp rất nhiệt tình, A Tuy cùng chơi với A Tháp không chừng tính cách vui vẻ hơn.”

Sở Đại lắc đầu, bưng một chén cháo đầy: “Để bọn trẻ tự chọn đi, nếu thằng bé muốn chơi một mình thì để em ấy tự nhiên, chúng ta không nên miễn cưỡng em ấy kết bạn với người khác.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút, quả thật đây đúng là chuyện Thẩm Tuy có thể làm được.

Cô liền quăng ý định đó ra sau đầu.

Ăn sáng xong, Sở Đại lại đi dọn kho, anh mặc bộ quần áo hôm qua cô mới vá lại, ôm vợ một hồi, anh cúi xuống hôn lên chóp mũi của vợ, đồng thời đặt bàn tay mình lên bụng vợ —

“Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ, cha về mang cho các con quả chà là.”

Ai ngờ được, Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Sở Đại, em muốn ăn quả sơn trà.”

“Được.” Sở Đại không chút do dự, anh không biết trên núi có hay không, dự định lúc đi làm nhiệm vụ thì nhìn thử xem: “Em ở nhà chú ý một chút, nếu cảm thấy mệt thì đừng nấu cơm trưa anh múc cơm từ nhà ăn về nhà ăn.”

“Em không có yếu đuối như vậy đâu anh.” Cố Khanh Khanh nhón chân hôn lên đôi môi của chồng, nghịch ngợm nói: “Em mới mười tám! Không phải tám mươi tuổi! Tay chân còn tốt để làm được việc, anh cứ yên tâm đi làm đi nha!”

“Được rồi.” Sở Đại lưu luyến thu tay về: “Buổi trưa anh sẽ về nhà với em, vợ à.”

Cố Khanh Khanh phát hiện chồng mình ngày càng dính người, bộ dạng lạnh lùng, kiêu ngạo đã sớm biến mất không còn chút tâm hơi.

Cô rũ mắt nhìn bụng của mình, trong lòng dịu lại.

Chờ đến khi Thẩm Tuy lấy cặp sách từ trên lầu đi xuống, cô vỗ vai cậu bé: “Chị đưa em đi học nhé?”

Thẩm Tuy theo bản năng nhìn bụng chị gái, lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”

“Anh rể em lần đầu làm ba còn chưa có kinh nghiệm nên mới lo lắng, em đừng có học theo anh ấy.”

Thẩm Tuy gật đầu: “Em biết rồi, chị đi chậm một chút.”

Cố Khanh Khanh thở dài: “Được, được, được, chị nghe em hết.”

Hai người đóng cửa cổng lại. Bên ngoài ánh mặt trời đã nhú ra khỏi khe núi, hai người đi trên con đường mòn nhỏ làn gió thổi nhẹ man mát.

Cố Khanh Khanh cười chào hỏi với chị hàng xóm: “Chị phơi quần áo sao? Sao sớm thế chị? Em đưa đứa nhỏ đi học sẵn tiện đi dạo một vòng.”

Chuyện cô có thai Trần Giải Phóng như cái loa phát thanh thông báo với hơn chục đồng chí của Binh Đoàn Xây Dựng.

Lúc đó Trần Giải Phóng bị Triệu Trạch kéo lại: “Còn chưa tới ba tháng đừng có đi khắp nơi nói em gái có thai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-277.html.]

Ở quê của Trần Giải Phóng cũng có phong tục này cho nên anh không chế giễu Triệu Trạch mê tín.

Chào hỏi các chị dâu gặp trên đường, đưa Thẩm Tuy tới tòa nhà số 1 đi học. Cô tính đi dạo một vòng thì gặp Hứa Niệm từ nhà ăn đi ra.

“Chị A Niệm!” Cô phất phất tay ra hiện cho chị ấy nhìn qua bên này.

Hứa Niệm thấy cô vẫn hoạt bát như vậy, đỡ bụng đi tới, nhẹ nhàng nói: “Em đang mang hai đứa nhỏ trong bụng mà còn dám nhảy nhót lung tung, nhìn em mà tim chị suýt nữa thì nhảy ra ngoài.”

“Không sao đâu mà, nhìn thấy chị nên em mới vui thôi, em biết lượng sức mình mà.” Cố Khanh Khanh khoác tay chị ấy đi về: “Sở Đại viết thư cho cha mẹ với mọi người, hẳn là lần sau khi thuyền vật tư cập bến sẽ có đồ cho gửi cho em.”

Hứa Niệm gật đầu: “Chỉ khoảng bốn năm ngày thôi. Nay chị không có bận gì, chúng ta đi dạo biển đi!”

“Được nha!” bước chân của Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng: “Nghĩ đến mấy ngày nữa Vu Nguyễn sẽ rời đảo. Chắc lúc đó là ngày em nhận được đồ từ nhà gửi đến, nghĩ thôi mà đã vui rồi.”

“Em nha.” Hứa Niệm nở nụ cười: “Vu Nguyễn kia còn phải đến quân khu phía nam để thẩm tra chính trị hai tháng, chờ sau khi kết thúc mới có thể về.”

Cố Khanh Khanh chớp mắt: “Việc này em cũng có nghe qua, người sống trên đảo muốn ra khỏi đảo phải viết báo cáo trước, chờ xét duyệt xong mới được đi. Vu Nguyễn là bị buộc ra khỏi đảo gấp, rời đi như vậy đương nhiên là không thể tránh khỏi việc bị thẩm tra chính trị rồi.”

“Đúng vậy, cũng không biết Vu Nguyễn đi quân khu phía nam rồi có về quê không ấy chứ, nói không chừng cô ấy tìm chồng ở bên đấy luôn cũng nên.”

Hai người phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện, tâm tình quả thực không tồi.

Khu Nam bên kia.

Vu Nguyễn gây chuyện rắc rối từ hôm qua đến giờ. Cô đã nhiều lần xin anh trai đừng đuổi mình ra khỏi đảo, thậm chí đến mẹ già đã mất cũng lấy ra để cầu xin.

Bạch Đào làm xong bữa sáng đến gọi Vũ Dương ra ăn cơm: “Tiểu Dương, con đi gọi cha tới ăn cơm, ăn cơm xong mẹ đưa con đi học.”

Vu Dương ngoan ngoãn làm theo lời mẹ, Bạch Đào lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô gái đang khóc sướt mướt tựa dài người trên ghế.

Từ khi gây chuyện xong đến giờ, Vu Nguyễn ba hồi khóc, ba hồi nháo, cuối cùng dứt khoát nằm trên ghế gào khóc: “Anh, anh đã hứa với cha mẹ là sẽ chăm sóc em rồi mà, hiện tại sao anh làm thế? Có phải anh chê em vướng tay vướng chân, làm anh mất mặt không?”

Bạch Đào lạnh mắt, cắn miếng màn thầu, trong lòng thầm nghĩ, thì ra cô ta cũng rất hiểu mình đó.

Vu Thành bị em gái khóc đến đau cả đầu, nói: “Anh đi vệ sinh.” Sau đó đứng dậy đi ra phía phòng bếp.

Bởi vì giọng nói của anh bị tiếng khóc che mất nên Vu Nguyễn không nghe thấy lời của anh trai.

Nghe Vu Nguyễn khóc không ngừng như vậy, Bạch Đào sợ Vu Thành mềm lòng mà cho cô ấy ở lại đây. Bạch Đào nhìn Vu Dương đang ăn cơm một cái, đáy mắt thoáng hiện tia đen tối.

Bạch Đào đứng dậy, cố ý lớn tiếng nói: “Vu Thành, anh muốn đi dọn kho sao? Em đưa anh ra cửa nhé!”

Sau đó, Bạch Đào đi ra phòng khách, cố ý tạo ra tiếng động khi đóng cửa.

Vu Nguyễn thật sự cho rằng anh trai mình đã đi ra ngoài, ngẩng đầu lên, hung dữ la lên: “Bạch Đào, là chị cố ý nói gì với Cố Khanh Khanh đúng không? Chị nói gì đó nên cô ta cứ nhắm vào tôi.”

Bạch Đào nhìn đôi mắt sưng như hạch kia, bất động nhìn qua hướng nhà vệ sinh, sau đó bình tĩnh nói: ‘Sao cô không nói cô đã làm cái gì? Cô không làm cái gì sao tôi có thể nói gì được với Cố Khanh Khanh?”

Loading...