Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:37
Lượt xem: 5

Cố Khanh Khanh bước đến chỗ Thẩm Tuy, ngồi xuống ghế vừa nãy Sở Đại vừa ngồi. Một cái bóng đen đổ xuống, Thẩm Tuy theo bản năng ngước lên.

“Chị.” Mắt cậu tối sầm lại.

Cô gái “Ừm” một tiếng: “Em cứ tiếp tục viết đi, chị ngồi đây nhìn, chị không quấy rầy em đâu.”

Thẩm Tuy lắc đầu, chị ngồi đây sao có thể không làm phiền.

‘Em đi lấy cốc nước.” Cậu định đứng dậy.

Cố Khanh Khanh cười nhẹ: “Được rồi, cho em uống một cốc nước đường đó.”

Thẩm Tuy gật đầu, thả bút chì xuống, kéo ghế đứng dậy ra khỏi phòng.

Sở Đại ở trong bếp nấu mì, thấy cậu nhóc tới, hỏi: “Em viết xong rồi à?”

Thẩm Tuy lắc đầu: “Còn một chút nữa, em lấy cho chị ly nước.”

Người đàn ông quay người dựa vào kệ bếp, thấy nước gần tràn, anh đưa tay giảm nhỏ: “Bên đồn công an gửi thư, hôm mẹ em bị rơi xuống vách núi, ngày hôm đó trời mưa, mẹ em bị trượt chân.”

Trên mặt Thẩm Tuy không có cảm xúc gì, cậu không lên tiếng, cầm lấy phích nước đổ vào ba cái ly tráng men nhưng chỉ có một ly thêm đường.

Cậu bưng ly nước đến trước mặt Sở Đại, ngửa đầu nhìn anh: “Anh rể, em biết rồi.”

Nút thắt trong lòng được gỡ ra, ánh mắt cũng không còn tối tăm như trước.

Sở Đại gật đầu, một tay nhận ly nước, cái ly quá nóng, anh tùy ý đặt lại trên bếp.

Qua hai mươi phút, Sở Đại lấy mâm đặt ba chén mì rồi bưng lên lầu. Cố Khanh Khanh đã sớm đói bụng, ngửi thấy mùi đồ ăn, liền ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào chồng mình.

Sở Đại đem mâm đặt trên bàn, nói Thẩm Tuy: “Em ăn trước đi cho nóng, ăn xong rồi lại viết.

Thẩm Tuy ngoan ngoãn dọn dẹp sách vở, nhận lấy chén của mình.

Nhìn thấy chỉ có chén của mình và chị gái có trứng, cậu muốn đổi mì với Sở Đại.

Sở Đại tùy ý nhìn Thẩm Tuy: “Cho em thì em ăn đi, ăn cho mau lớn một chút bằng không chị em sẽ đau lòng.”

Thẩm Tuy thu tay lại, trịnh trọng gật đầu.

Hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười thành tiếng.

Đứa nhỏ này cũng thật là.

Chén mì còn quá nóng, Sở Đại không cho cô chạm vào, anh ngồi bên giường, bưng chén mì có trứng gà lên, dùng đũa gặp một ít, thổi nguội một chút rồi mới đút cho cô.

Cố Khanh Khanh ăn từng miếng nhỏ, lâu lâu Sở Đại lại gặp một ít thịt cho cô, chờ ăn xong thì mới cho cô ăn trứng.

Cố Khanh Khanh cắn một ngụm, sau đó lắc đầu, ‘Anh cũng ăn đi.”

“Anh không đói lắm.” Anh nghiêng người về phía trước, lưng cũng tạo thành hình cánh cung: “Em ăn trước đi.”

“Anh đi làm cả ngày mệt như vậy còn chưa ăn gì.” Cố Khanh Khanh lắc đầu, cầm lấy đũa trên tay anh, gắp lấy quả trứng, nhất định muốn anh ăn một miếng: “Đồng chí Sở Đại em ra lệnh cho anh ăn một miếng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-276.html.]

Anh bật cười thành tiếng, nghiêng đầu ra hiệu cho cô nhìn về phía Thẩm Tuy, không tiếng động nói: “Còn có trẻ em ở đây.”

Cố Khanh Khanh mím môi: “Thôi được rồi.”

Thấy bộ dạng chán nản của cô, anh nhớ tới Triệu Trạch có nói, phụ nữ mang thai cần giữ tâm trạng tốt, cho nên trước khi cô thả đũa xuống, anh đã mở miệng ăn quả trứng cô gắp cho mình.

Lúc này, Cố Khanh Khanh mới hớn hở trở lại.

Sau khi đút vợ ăn xong, Sở Đại đặt chén mì sang một bên, trực tiếp dùng đũa đó ăn phần của mình.

Chờ sau khi Thẩm Tuy làm bài tập xong, anh đi kiểm qua rồi lấy chén mì đã ăn hết của cậu nhóc: “Em xuống lầu đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em đến trường.”

Thẩm Tuy mấp máy môi, cuối cũng cũng lấy hết can đảm mở miệng, “Anh rể, qua lại gần, anh để em tự đi.”

Sở Đại nhịn không được bật cười, thoải mái nói: “Được rồi, em tự mình làm, đừng quên chuyện em đã hứa với anh.”

“Em biết rồi.”

Cố Khanh Khanh cầm lấy áo sơ mi theo anh xuống lầu, Sở Đại một tay cầm chén mì, một tay đỡ vợ đi xuống.

Cố Khanh Khanh có chút buồn cười: ‘Mới có một tháng rưỡi thôi đó anh ạ, em còn chưa đến nỗi phải có người đỡ mới đi được.”

Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi anh đưa tay qua cô vẫn cầm lấy.

Khi bước xuống cầu thang, cùng với tiếng cót két của miếng gỗ, anh quay lại nhìn vợ: “Anh sợ em gần anh cứ va vào anh.”

Cố Khanh Khanh sửng sốt trong chốc lát, sau đó cong mắt cười, không nói gì.

Rửa mặt xong, hai vợ chồng cùng nhau đi về phòng ngủ.

Rạng sáng.

Những đám mây đen tan dần, ánh nắng len lỏi để vươn tới mắt đất.

Cố Khanh Khanh ngáp một cái đứng dậy rời giường chuẩn bị nấu cơm. Chờ khi cô xuống tới phòng khách mới phát hiện, đồ ăn đều đã được dọn lên bàn, trên tay Thẩm Tuy cầm ba bộ chén đũa đi tới.

Phía sau cậu bé là Sở Đại đã sắn hai ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn.

Cố Khanh Khanh được anh dắt tới bàn ngồi, nghi hoặc hỏi: “Mấy món này đều do anh làm?”

Có màn thầu, bánh hành rán, còn có cả cháo bí đỏ.

Biết cô hiểu lầm, Sở Đại xoa xoa mũi vợ, ngồi xuống múc cho vợ chén cháo: “Không phải, A Tuy đi qua nhà ăn lấy về, vừa rồi anh ở trong bếp đun nước.”

“Ồ!” Cố Khanh Khanh cố nén cười: “Em còn tưởng Sở doanh trường nhà chúng ta có thể vào bếp rồi chứ!”

Sở Đại lắc đầu: Em đánh giá cao chồng em rồi.” Anh đột nhiên nói sang chủ đề mới: “Anh đã gửi thư về nhà rồi mà chưa nhận được hồi âm, chắc là ở nhà đã nhận tin đang rối lắm.”

Cố Khanh Khanh chậm rì rì dùng muỗng khuấy cháo bí đỏ, nói: “Bà nội, mẹ còn có hai dì nhất định là đang vội vàng gói đồ cho em. Nói không chừng lần sau thuyền vật tư cập bến, nhà chúng ta sẽ lại được chất đầy đồ.”

Cô cực kỳ chắc chắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tự tin có được do từ nhỏ cô được cả nhà nuông chiều mà tạo thành, Sở Đại nhẹ nhàng gật đầu: “Về sau anh cũng muốn cho con gái chúng ta sự tự tin này.”

Loading...