Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:35
Lượt xem: 14
Chử Chiến còn đang băn khoăn không biết Sở Đại đã viết gì, lúc đầu chỉ vội đọc lướt qua, bây giờ đọc cẩn thận thì không khỏi nhảy dựng lên.
“Lão Sở! Nhà ông có người nối nghiệp rồi! Còn là hai đứa!” Chử Chiến thật lòng mừng cho Sở Uyên, sau bao nhiêu năm cùng vào sinh ra tử, hai người không còn là cấp trên cấp dưới đơn thuần nữa, Sở gia đã hy sinh quá nhiều người, tin này đối với nhà họ Sở là một tin tức cực kỳ tốt.
Hơn nữa, trong suy nghĩ cổ hủ của Chử Chiến, mấy anh em của Sở Uyên không có người nào là đáng tin cả, vẫn là con cháu của mình đáng tin hơn.
Tư lệnh của bộ đội giả chiến đem tình hình khái quát lại, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trên mặt không tự chủ lộ ra ý cười: “Chúc mừng thủ trưởng.”
Trên mặt cảnh vệ Tiểu Hủ biểu hiện sự vui vẻ trông thật rõ ràng, em gái Khanh Khanh mang thai rồi sao? Thật tốt.
Sở Uyên đến gần Chử Chiến, ngượng ngùng nói: “Lão Sở, tiền lần trước tôi nợ ông … Tháng này tôi cần gửi cho Khanh Khanh, con bé đi theo tên tiểu tử thúi nhà tôi không dễ dàng gì!”
Chử Chiến ra ý hiểu rồi: “Được rồi, tháng sau rồi trả tôi.” Sở Đại kết hôn gần như gom hết vốn liếng của cả hai nhà, tiền nhà họ Chử cũng gần như thấy đáy rồi, bây giờ đã qua ba bốn tháng rồi mà vẫn chưa hồi lại được.
Sở Uyên ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, ông có thể cho tôi mượn thêm một ít nữa không? Chút tiền ấy của tôi không đủ, tôi phải cho con dâu nhiều chút để con bé bồi bổ, ông thấy đúng không?”
Chử Chiến không thể tin được, cao giọng nói: “Tiền trợ cấp mỗi tháng của ông hơn 300, ông mua cho con dâu với cháu ông cái gì mà không đủ a? Bộ tính mua thịt rồng à?”
Tư lệnh của bộ đội giả chiến không nói nhiều lời, trực tiếp rút ra một sắp đại đoàn kết đặt trên bàn, “Thủ trưởng, lão Chử cũng không phải ngày một ngày hai là có, tôi cho ngài mượn trước, ngài đừng vội trả lại. Chờ đến khi diễn tập kết thúc, chỗ chúng tôi còn muốn mời hai người giúp luyện tập thêm, ngài nghĩ sao?”
Sở Uyển sửng số, cầm lấy xấp đại đoàn kết chậm rãi đếm, cười nói: “Được, tôi thấy Cố Xán Dương không tồi, bọn họ đều là phi công dựa theo tiêu chuẩn của bộ đội tác chiến mà huấn luyện, thân thủ không hề thua kém với bộ đội trinh sát, tôi thấy cậu ấy được đấy.”
“Không phải chứ.” Chử Chiến đau lòng nói: “Không quân thì có thể giúp được gì chứ?! Hai bên không cùng một quy chuẩn huấn luyện, tôi không đồng ý!”
“Đây là mệnh lệnh.” Sở Uyển lười nghe Chử Chiến nói nhiều, nhìn qua người cảnh vệ: “Đi xem Sở Đại có gửi thư cho Cố Xán Dương không? Nếu không thì cậu đi báo cho cậu ấy tin tốt này đi.”
Vâng!
Khi đồng chí cảnh vệ đi rồi, Chử Chiến mới thở dài một hơi, quân lệnh đã muốn đè c.h.ế.t ông rồi, còn thêm lão tổ tông Sở Uyên nữa.
Ông nói với Tư lệnh của bộ đội giả chiến: “Cố Xán Dương chỉ cho anh mượn nhiều nhất được hai ngày, sau đó anh phải trả người về cho tôi.”
“Năm ngày.” Tư lệnh của bộ đội giả chiến mặc cả.
Đối mặt với ánh mắt áp bách của Sở Uyển, Chử Chiến xua xua tay, bực bội uống miếng nước, “Được, được, được, năm ngày thì năm ngày.”
“Để tôi nói cho anh biết trước, Cố Xán Dương là do không quân dùng tiền để chiêu mộ về, ngàn vàng không thể đổi. Nếu có chuyện gì, ông đừng trách lão Chử tôi đây chở mặt.”
“Tôi biết rồi, không phải chỉ là đi giao lưu và hướng dẫn đào tạo thôi sao. Các chiến sĩ của chúng tôi rất thân thiện.”
Chử Chiến khịt mũi coi thường.
Biên Thành, Binh đoàn Xây dựng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-275.html.]
Cố Thanh Liệt nhận được lá thư, cười toe toét cả một buổi trưa, Dư Phú Quý ,Trương Triều và lão Chu ở trại heo đều đã biết tin tốt của Cố Khanh Khanh, bọn họ đang bàn nhau sẽ gửi gì về cho cô.
Trái tim của Cố Thanh Liệt đã sớm bay đến đảo Bạch Sa ở phía nam, anh hầu như lấy hết toàn bộ tiền và phiếu trên người mình đưa cho Tôn Thục Phân để mua đồ cho anh. Ngày mai Dư Phú Quý sẽ đi chợ mua rau.
Sau khi làm xong việc, anh tăng thời gian huấn luyện với hy vọng nghỉ kịp với thời gian em gái dự sinh, đến lúc đó anh sẽ ra đảo gặp em gái.
Đảo Bạch Sa.
Trời đã về đêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên lầu hai, Cố Khanh Khanh ngồi trên giường làm quần áo cho Sở Đại, bên bàn cửa sổ, Sở Đại đang xem bài tập cho Thẩm Tuy.
Cô nghiêng đầu nhìn bóng lưng gầy gò của người đàn ông, sau đó lại nhìn Thẩm Tuy gầy yếu bên cạnh anh, cô thầm nghĩ phải làm cách nào để Thẩm Tuy có thêm chút da thịt.
Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của người đàn ông vừa trong trẻo vừa dịu dàng hòa với giọng non nớt của Thẩm Tuy, Cố Khanh Khanh nghe có chút buồn ngủ.
Sở Đại thấy phía sau nửa ngày rồi không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn thử thì thấy vợ mình đang xe chỉ luồn kim may cho anh chiếc áo bộ đội.
Anh lặng lẽ mỉm cười, thầm nghĩ chắc cô gái nhỏ không chịu nổi mà buồn ngủ rồi.
Cố Khanh Khanh cảm giác thấy điều gì đó, cô ngẩng đôi mắt đen láy lên, cong mắt nhìn anh.
Sở Đại nhẹ nhàng hỏi: “Em có đói bụng không?”
Cố Khanh Khanh có chút không muốn nói chuyện, chỉ nhìn anh đầy trông mong.
Làm sao Sở Đại có thể không hiểu, anh chống tay đứng dậy, xoa xoa đầu cậu nhóc bên cạnh: “Anh đi nấu mì, em muốn thêm cái gì?”
“Tôm.” Thẩm Tuy hời hợt nói.
“Không được.” Sở Đại liếc nhìn cô vợ nhỏ ở phía sau: ‘Chị em không thể ăn đồ mấy thứ lạnh bụng, em đổi cái khác đi.”
Thẩm Tuy thở dài một hơi: “Em đều nghe anh, em ăn gì cũng được.”
Sở Đại không khỏi cười lên, xoa loạn tóc cậu nhóc: “Được, vậy anh đi làm mì cải bẹ với thịt heo.”
Cố Khanh Khanh gật đầu lia lịa.
Thẩm Tuy cúi đầu làm bài tập, Sở Đại đi ngang qua giường, thuận tiện cúi người hôn lên trán của vợ, nói nhỏ: “Anh cho em thêm một quả trứng.”
Trán Cố Khanh Khanh hơi ướt, mang theo sự ấm áp kỳ lạ, cô cười tươi, đẩy anh ấy ra, “Được nha.”
Tiếng bước chân của Sở Đại vang lên ở cầu thang.
Cố Khanh Khanh cầm mảnh vải bỏ qua một bên, cất gọn kim chỉ vào tủ.