Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:33
Lượt xem: 14

Thôn Đại Truân Tử

Cố Kim nhận được bức thư từ Bạch Sa gửi đến, bỗng nhiên ông chạy vội ra ngoài, lúc này Tần Võ đang cầm ly nước tráng men từ cửa tiến vào, hai người đụng nhau cái rầm. Nước trong cốc bị đổ ra ngoài một ít, làm ướt cả đôi giày vải.

Tần Võ tức giận điên người “Cái đồ Cố ngốc, ông làm cái gì vậy, đã làm tới chức đại đội trưởng rồi, ông ổn trọng một chút cho tôi được không?”

Cố Kim lắc bức thư trên tay trái, tay phải cào cào đầu, cười ngây ngô: “Sở Đại nhà tôi gửi thư về.”

“Được rồi, tôi biết ông có được một chàng rể tốt. Chiều nay tôi đi lò gạch xem thử chất lượng gạch thế nào, ông có đi với tôi không?” Tần Võ lắc lắc vệt nước trên giày, cho dù thế nào cũng vẫn còn ướt, ông có chút khó chịu.

Cái ông Cố Kim này sao lại hấp tức lỗ mãng như thằng ngốc thế này, bình thường muốn ông ta hoạt động còn khó hơn lên trời.

Cố Kim rung đùi đắc ý nói: “Chiều nay tôi không đi đâu, tôi phải về nhà báo tin vui với ba mẹ tôi.”

“Hả?” Tần Võ chần chờ: “Sở Đại nhà ông lại lên chức sao? Ông không phải nói thằng bé làm lớn nhất ở đảo rồi sao? Ông không gạt tôi đó chứ?”

“Ai nói thằng bé làm lớn nhất đảo?” Cố Kim có chút chột dạ, phỏng chừng là tối đó mình uống rượu quá nhiều lại nhịn không được khoác lác, nhưng ông vẫn rất vui vẻ: “Khanh Khanh nhà tôi mang thai, tôi có cháu ngoại gái nha!”

Tần Võ ho khụ khụ, liếc mắt nhìn: “Đúng cũng chỉ có thể là họ Cố nhà ông, không phải chỉ là một đứa cháu gái thôi sao, vậy mà ông cũng làm như mình nhặt được bảo bối vậy.”

“Vậy là ông sai rồi.” Cố Kim cười hắc hắc, vươn ngón tay ra lắc lắc, “Là hai đứa nha!”

Tần Võ: “.............”

Thật sự là ông không nhìn quen bộ dạng khoe khoang của ông bạn già này, cũng không biết lão ta giẫm phải vận cứt chó gì nữa. Ngay sau đó, Tần Võ như nghĩ đến điều gì: “Đồ ngốc, ông đừng có quên, hai đứa con trai ông cũng là sinh đôi, nói không chừng hai đứa bé này cũng là con trai đó.” Tần Võ vui sướng khi người khác gặp họa.

Cố Kim không một chút d.a.o động, vẫn cao hứng như cũ: “Chỉ cần là con của Khanh Khanh nhà tôi, đứa bé vẫn là bảo bối của nhà họ Cố thôi.”

Dứt lời, ông không cùng Tần Võ khua môi múa mép nữa, chạy nhanh như một cơn lốc về nhà mình.

Trương Thúy Phân và hai cô con dâu đang ở nhà may vá, mẹ chồng nàng dâu đang trò chuyện, Cố Tài thì đưa Trương Vũ Tình trở về thành phố.

Thấy con trai đạp xe hổn hển quay trở lại, chiếc xe đạp bình thường được xem là bối bảo cũng bị ném túy ý ở một góc tường, mấy người phụ nữ nhìn nhau.

Hôm nay, trong đội xảy ra chuyện lớn gì à?

Trước khi mọi người kịp hỏi, Cố Kim vui vẻ lấy bức thư ra: “Mẹ, A Đại viết thư gửi về, Khanh Khanh nhà mình có thai! Còn mang thai đôi nữa!! Ha ha ha, con sắp trở thành ông nội rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-274.html.]

Trương Thúy Phân sửng sốt một hồi, sau đó bà đưa tay giật lấy bức thư mở ra, mà bà lại không biết chữ, vội vàng đưa cho con dâu cả bên cạnh: "Con dâu, con đọc xem bên trong thư nói gì! "

Lòng Thời Như Sương nóng như lửa đốt, lúc nhận lấy bức thư tay còn run run, khi thấy dòng chữ trên đó, vẻ mặt cô lộ ra sự ngạc nhiên: “A Đại nói rằng Khanh Khanh đã mang thai được một tháng rưỡi, quân y bắt mạch cho con bé. Khanh Khanh nhà chúng ta mang thai song sinh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ai nha, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ cho Khanh Khanh nhà mình!” Hàn Liên Tâm cũng hét lên: “Mẹ, chị dâu, chúng ta không thể ra đảo vậy cũng nên gửi chút gì đó qua cho Khanh Khanh. Trong nhà còn thịt kho, còn có cá khô? Con sẽ đi chuẩn bị quần áo và giày dép cho hai đứa nhỏ. Không được, con phải đến Cung Tiêu Xã mua thêm vải dệt.”

Vừa nói, cô vừa vui vẻ đi về phòng mình tìm tiền và phiếu vải.

Một lúc sau Thời Như Sương và Trương Thúy Phân mới phản ứng được, mẹ chồng nàng dâu đều không quan tâm Cố Kim đang đứng đó, hai người chạy tán loạn, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

Cố Kim vò đầu bứt tai, nghĩ thầm, nếu không chiều nay mình đi đến lò gạch đi.

Bên trong Bộ Tư lệnh Quân khu phía Nam, cảnh vệ cầm bức thư trong tay đứng trước bàn Sở Uyên báo cáo: “Báo cáo cục trưởng, ngài có thư.”

Sở Uyên lúc này đang bận thảo luận với Tư lệnh binh đoàn không quân Chử Chiến và tư lệnh của bộ đội giả chiến về trận diễn tập giữa bộ binh, không binh. Nghe thấy đồng chí cảnh vệ nói vậy, ông cau mày cầm lấy bức thư: “Thư từ đâu gửi đến?”

“Báo cáo, từ đảo Bạch Sa đến.”

Sở Uyên giật mình, Chử Yến nghe thấy vậy, chậm rãi lên tiếng: “Chắc là thư của Sở Đại, ông mau xem đi.”

Sở Uyên hừ lạnh một tiếng: “Trừ khi nước sông Hoàng Hà chảy ngược bằng không nó cũng không gửi thư cho tôi đâu.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng động tác mở thư vẫn không dừng lại.

Chờ Sở Uyên mở ra, Chử Chiến nghiêng đầu, cười nhạo chiến hữu của mình: “Lần này sông Hoàng Hà chảy ngược về đâu vậy đồng chí cục trưởng ơi.”

“Đây là ở bộ tư lệnh.” Sở Uyên bình tĩnh liếc mắt nhìn chiến hữu của mình: “Ông chú ý giọng điệu của mình một chút.”

Chử Chiến lập tức đặt ly nước tráng men xuống bàn, đứng thẳng lên, chào rõ to: “Rõ, thủ trưởng.”

Sở Uyên lại đưa mắt nhìn lá thư, đọc xong, thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng.

Nhìn thấy như vậy, trái tim Chữ Chiễn run lên, ông ngập ngừng hỏi: “A Đại xảy ra chuyện gì sao?”

Sở Uyên mất một lúc sau mới lấy lại tinh thần, ông đột nhiên bật cười khiến cho những người xung quanh đều giật mình.

Tay Chử Chiến run lên, sút chút nữa thì đã làm vỡ cái ly tráng men.

Cái tên này hôm nay bị trúng tà hay gì vậy trời ?!

Sở Uyên chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này, ông ném lá thư trong tay đưa qua cho Chử Chiến: “Cậu tự mình đọc đi, lần đầu tiên thằng nhóc thúi kia làm chuyện khiến tôi vừa lòng.”

Loading...