Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:29
Lượt xem: 12

Editor: Mộc Miên

Chờ khi Thẩm Tuy mang cái tô đi vào nhà bếp, Cố Khanh Khanh cùng Bạch Đào ngồi dưới mái che nắng, đặt túi nilon lên bàn đá, suy nghĩ một chút Cố Khanh Khanh cất tiếng nói: "Như vậy đi chị Đào Tử mảnh vải này em xin nhận, hôm sau em tìm mẹ Tiểu Hoan may quần áo, thuận tiện may cho Tiểu Dương một bộ, số vải còn lại may bộ quần áo mới cho đứa nhỏ trong bụng chị."

Cô hỏi: “Chị thấy như vậy được không?”

"Khanh Khanh, chị biết em không thích lợi dụng người khác, chị biết nhà em cũng không thiếu chút vải dệt này. Chị không chỉ đến để thay Vu Thành xin lỗi em, mà còn tới đây để gửi lời cảm ơn em." Bạch Đào thở dài: "Nếu chuyện hôm nay không xảy ra, em dâu của chị cũng sẽ không bị đuổi đi, em ấy ở nhà, nhà chị ngày nào cũng gây chuyện cãi nhau ầm ĩ."

“Nói thật với em, cô ta trông lúc nào cũng bày ra bộ mặt đáng thương, ai không biết thì thật sự nghĩ chị thân là chị dâu lại tranh thủ không có chồng ở nhà, bắt nạt em chồng, luôn sai bảo cô ta hết việc này đến việc khác.". Bạch Đào thực sự cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cô thực sự cảm kích gia đình của Cố Khanh Khanh nhưng cô ấy cũng cảm thấy vô cùng có lỗi. Mặc dù Thẩm Tuy ít nói, tính tình lại có phần lạnh lùng, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.

Những việc làm của Vu Nguyễn cũng khiến cô nghẹn họng.

Ở nhà thì đanh đá, bên ngoài thì giả bộ hiền thục, nhỏ nhẹ. Vu Nguyễn đột nhiên đến gây chuyện với Thẩm Tuy có thể là bởi vì chuyện của Trần Giải Phóng và chuyện không được làm giáo viên dạy thay nên đ.â.m ra oán hận Cố Khanh Khanh, lại cảm thấy Thẩm Tuy ít nói dễ bắt nạt, không ngờ tình huống bị đảo ngược.

Cố Khanh Khanh cầm lấy hai cốc nước đường mà Thẩm Tuy đã pha, đưa cho Bạch Đào, sau đó nói với cậu bé: "A Tuy, lên lầu làm bài tập trước đi, khi nào đến giờ cơm chị sẽ gọi em xuống."

Thẩm Tuy gật đầu, lấy sổ và bút đặt trên bàn đá bước lên lầu.

Thấy cậu đã đi rồi, Bạch Đào cầm chiếc cốc sứ lên và nói: "Chị thực sự không biết phải đối mặt với đứa bé hiểu chuyện này như thế nào nữa."

“Tất cả đâu phải lỗi của chị” Cố Khanh Khanh khẽ cười và nói: “Chỉ cần là Vu Nguyễn rời khỏi đảo, thì em đã không còn giận nữa rồi, còn chưa nói tới việc em tát cô ta một cái. Vu Thành nhà chị có nói gì không?"

"Không có nói gì, trong lòng anh ấy cũng biết rõ em gái là người như thế nào, thật ra, đừng nói đến chị, mấy ngày nay đến cả Vu Thành cũng cảm thấy đau đầu. Vu Nguyễn thường xuyên lải nhải bên tai anh ấy, bắt anh phải tìm cách giới thiệu đối tượng cho cô ta và còn phải là bài trường trở lên nếu không cô ta sẽ từ chối hết. "

Nói đến đây, Bạch Đào cười lạnh: "Cũng không biết là lớn lên thế nào, cô ta nghĩ học được hết sơ trung là ghê gớm lắm à, già trẻ lớn bé trong nhà ai cũng phải coi cô ta như bảo bối. Cấp bật bài trường trở lên bao nhiêu người muốn gả, nào đến lượt Vu Nguyễn?"

Cố Khanh Khanh chỉ cười, uống một ngụm nước đường giải khát, không lên tiếng.

Chờ sau khi Bạch Đào đã trút giận đủ rồi, cô mới cười hỏi: "Khoảng thời gian này chị đã phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy sao? Chị kìm nén lâu như vậy không buồn bực sao?"

Bạch Đào nói xong, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều: "Chứ sao nữa, trên đảo không có pháo, chứ không chị đợi cô ta kéo lên thuyền, chị đốt mấy cái ăn mừng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-272.html.]

Có thể làm cho một người sống hướng nội như Bạch Đào mắng luyên thuyên không ngừng, Cố Khanh Khanh gọi là phục Vu Nguyễn sát đất.

"Chờ khi về nhà, Vu Thành nhà chị tính giải quyết mọi chuyện như thế nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể gửi tiền về cho cô ta.” Bạch Đào thở dài: “Với cái tính cách thương em gái, mỗi tháng cũng phải 15-20 đồng."

Thực ra, với điều kiện của Vu Nguyễn kiếm một nam nhân tốt trong thôn không phải không có, anh trai là quân nhân, mỗi tháng gửi tiền về nhà, tìm một người đàn ông chịu thương chịu khó chưa chắc cuộc sống khó khăn.

Cố tình cô ta lại quá dã tâm, thấy tiền trợ cấp của anh trai cao gấp ba bốn lần công nhân ở thành thị, cảm thấy chị dâu mỗi ngày sung sướng hưởng phúc cho nên cũng muốn sống cuộc sống như vậy.

Cố Khanh Khanh không muốn dính líu đến chuyện của gia đình Bạch Đào, chỉ nói một câu: "Tốt hơn việc cô ta còn ở trên đảo."

Bạch Đào gật đầu: "Chị cũng thấy vậy, chị thà tiêu ít tiền cho tiêu tai, cô ta về sau gây chuyện gì thì tự mình chịu thôi, anh trai chị dâu không thể quản cô ta được cả đời."

Cố Khanh Khanh bật cười, ngữ khí như này là sợ bị phiền.

Khi về, Bạch Đào không cầm mảnh vải về, cô khuyên mãi mà không được, thôi cô vẫn như dự định ban đầu, nhờ mẹ Tiểu Hoan dùng xấp vải này để may quần áo cho Vu Dương và đứa trẻ trong bụng Bạch Đào.

Mặc dù Vu Thành là đại đội trưởng nhưng phiếu vải không dễ gì mới có được, cô không muốn chuyện của Thẩm Tuy phải nhận lời xin lỗi bằng cách này.

Đối với Cố Khanh Khanh, cô đã tát Vu Nguyễn một cái, chỉ đạo viên Khương đã buộc cô ta rời đảo, cũng coi như hết nợ.

Suy nghĩ miên man, cầm cái bao xách vào trong thì nghe thấy tiếng cổng sân đẩy ra.

Cô quay đầu lại nhìn, là chồng cô đã về rồi.

“Vợ à” Nhìn thấy trong tay vợ đang xách thứ gì đó, Sở Đại nhướng mày hỏi: “Đây là gì vậy em?"

"Chị Đào Tử mang tấm vải này đến nhà mình, nói là Vu Liên Trường nhận lỗi với A Tuy, về sau ở doanh bộ anh đừng làm khó dễ người ta nữa."

Sở Đại choàng tay lên vai vợ cùng nhau bước vào trong nhà. Anh cười: "Em cho rằng chồng em là người như vậy sao? Với tư cách là một quân nhân anh sẽ không để tư thù cá nhân vào công việc đâu, huống gì trong chuyện này Vu Thành không gây ra lỗi lầm quá lớn, cái sai duy nhất là anh ta quá dung túng cho em gái của mình thôi."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vì chị Đào Tử, em không thèm trách anh ấy."

Loading...