Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 271
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:27
Lượt xem: 11
Editor: Mộc Miên
Thẩm Tuy lắc đầu, cậu đã hứa với anh rể sẽ giúp chị khi chị cần: "Em không nóng tí nào."
Cố Khanh Khanh sờ vào quần áo sau lưng của cậu bé, quả thật không có mồ hôi ướt lưng áo.
"Được rồi, em làm bài tiếp đi. Chị đi cho gà ăn. Bữa tối em muốn ăn gì? Ớt cay xào trứng được không?" Cô muốn cho em ấy thử ăn ớt cay.
“Vâng ạ!” Cậu bé đặt bút chì xuống, đứng dậy nói: “Để em đi hái ớt, chị nghỉ ngơi đi."
Cố Khanh Khanh vui vẻ, xoa xoa tóc cậu bé, ôm lấy bờ vai gầy của em ấy: "Vậy chúng ta làm cùng nhau nhé, em đi lấy rổ dùm chị."
Khi hai chị em đến sân sau, Cố Khanh Khanh đứng dựa vào hàng rào trắng, dưới chân có những bông hoa dại nở rất đẹp, tràn đầy sức sống.
Thẩm Tuy ngồi xổm cạnh ruộng rau, nơi này cũng được dùng tre vây thành cái hàng rào, dùng để ngăn gà rừng mổ rau. Trước tiên, cậu lột một ít lá úa vàng của rau già cho gà rừng ăn, xong rồi mới bắt đầu hái ớt.
Cậu bé quay lại hỏi: "Chị ơi, chị muốn ớt xanh không?"
Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm nói: “Hái hết đi, đỏ xanh trộn với nhau xào lên cho đẹp.”
Thẩm Tuy gật đầu, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Cả hai trò chuyện với nhau câu được câu mất, tuy rằng Thẩm Tuy luôn lạnh nhạt khi nói chuyện với người khác, nhưng trước mặt chị gái cậu sẽ trả lời nhanh chóng bất cứ câu hỏi nào.
Cố Khanh Khanh tâm trạng thoải mái, nơi này tựa vào núi và biển, thỉnh thoảng sẽ có một vài làn gió mùa hè thổi qua.
Thời tiết đã vào đầu hè, nắng có phần gay gắt, không biết có phải là đã quen với hương gió biển hay không, mà trước đây cô từng cảm thấy gió biển có thoang thoảng mùi vớ thối, nhưng bây giờ không còn ngửi thấy mùi gì nữa.
Thẩm Tuy hái một rổ ớt, thêm một ít củ cải, Cố Khanh Khanh quay sang hỏi em ấy: "Củ cải dùng làm gì?"
“Làm củ cải khô.” Thẩm Tuy nghe ra hàm ý bên trong câu hỏi này: “Vậy chị gái, chị muốn làm món gì?"
Cố Khanh Khanh không chút do dự nói: "Hay làm củ cải chua! Cho thêm vài quả ớt vào. Cay cay sẽ ngon hơn."
Thẩm Tuy không hỏi tại sao, chỉ gật đầu làm theo. Trở lại sân, cậu múc một chậu nước rửa củ cải, rồi cắt thành từng sợi.
Nhìn thấy em ấy làm những việc này vô cùng điêu luyện, Cố Khanh Khanh đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-271.html.]
"A Tuy trước kia ...." Cô ngập ngừng hỏi Thẩm Tuy: "Mỗi ngày ở nhà em đều làm những gì?"
Cậu bé chẳng mảy may suy nghĩ: “Nấu cơm, chặt củi, cho lợn ăn cỏ, giặt quần áo.” Nhiều đội sản xuất chia phân heo xuống cho xã viên, mỗi gia đình nuôi hai con, vào cuối năm nếu đạt tiêu chuẩn sẽ được phân tiền.
Giống như đội sản xuất Vô Địch, heo được tập trung đội ở đội sản xuất cùng nhau nuôi, trẻ con đội sản xuất tan học đi cắt cỏ heo kiếm công điểm, không bao nhiêu nhưng có còn hơn không.
Nghe xong, trái tim cô càng đau hơn, cô thương tiếc nhìn cậu bé: “Buổi trưa hôm nay Vu Nguyễn có phải đã nói cái gì không hay với em không?" Cô không biết Sở Đại đã hỏi qua rồi, cô chỉ muốn biết người phụ nữ kia đã nói gì khiến em ấy tức giận như vậy?
Thẩm Tuy ánh mắt tối sầm lại, cậu liếc nhìn bụng của chị gái, không định nói ra toàn bộ sự thật: "Cô ta gọi em là con hoang, anh rể không nên cứu em, chị không nên mang em trở về."
"Không có gì nên hay không nên." Giọng điệu của Cố Khanh Khanh lạnh tanh lại: “Tương lai trên đảo em sẽ không phải gặp những người phiền phức như vậy nữa, A Tuy, hiện tại em đã là em của chị, em đã có gia đình, ai bắt nạt em, em về tìm người nhà chống lưng, có biết hay không?"
“Vâng!” Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng Thẩm Tuy xúc động vô cùng.
Đến mẹ của cậu còn không đối xử với cậu tốt như chị gái, làm quần áo mới cho cậu, cũng không ở trước mặt bà ngoài che chở cậu.
Một lần vô tình Thẩm Tuy nghe được mẹ và bà ngoại nói chuyện với nhau, nói cậu là gánh nặng, mang theo cậu, mẹ về sau rất khó gả ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Về cái c.h.ế.t của mẹ, cậu từng buồn, từng thương tâm, nhưng chỉ một thời gian thôi. Ở nhà bà ngoại bao nhiêu công chuyện phải làm, làm không xong, không rảnh khóc nhè.
Nhìn người phụ nữ mặt mày ôn hòa, trong lòng cậu thầm thề, nhất định phải đối xử tốt với chị gái, dành những điều tốt nhất cho chị gái.
Sau khi hai chị em nói xong, Cố Khanh Khanh đi vào bếp lấy ra lọ củ cải chua chỉ còn lại một ít, dùng đũa gắp ra hết phần còn lại ra dĩa.
Củ cải chua giòn, thơm phức, cô nhịn không được gắp mấy miếng. Thẩm Tuy mang ớt, củ cải đã xử lý xong mang vào đặt xuống bàn.
"Khanh Khanh!" Bạch Đào đứng ở cổng, la lớn kêu, trên tay còn cầm một cái tô to.
"Nhìn thấy nụ cười trên mặt của Bạch Đào, Cố Khanh Khanh vội vàng chào hỏi rồi ra mở cửa: "Chị Đào Tử, chị đến sớm như vậy. Em tưởng mấy ngày nữa chị xử lý xong việc trong nhà rồi mới đến đây."
"Vu Thành bảo chị đến đây gửi lời xin lỗi của anh ấy đến em, là anh ấy không dạy dỗ em gái." Nói xong cô còn đưa cái tô to cùng cái túi nilon đưa cho Cố Khanh Khanh: "Đây là quà xin lỗi!"
"Sao mà làm như vậy?" Cố Khanh Khanh lắc đầu, mở bao nilon ra là thấy một tấm vải bông xanh lam, rất lớn.
"Nhà chị nhờ thuyền trưởng đến Cung Tiêu Xã cắt vải, không chỉ mỗi cái này, em mang về đi, vừa vặn may được cho đứa nhỏ trong bụng hai bộ quần áo."
"Không phải cho em." Thấy em ấy từ chối, Bạch Đào lắc đầu: "Đây là xin lỗi Thẩm Tuy nhà em, miếng vải này cần thiết phải nhận, bằng không Vu Thành nhà chị bị các chiến hữu quân khu phương Nam chọc cột sống, sống không nổi."
Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, phản ứng lại quay đầu kêu cậu bé: "A Tuy, đem cái tô này vào nhà bếp, pha một cốc nước đường cho chị Đào Tử."