Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:23
Lượt xem: 6

Trần Giải Phóng không quen cái giọng điệu thiếu đánh này của anh ấy, hét lên: "Hai đứa con trai càng tốt chứ sao, một đứa đi Binh Đoàn Xây Dựng, một đứa đi quân khu Phương Nam, lại thêm một đứa ở lại Trú đảo cũng được!"

Triệu Trạch cười cười: "Độc thân không vợ như cậu đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ha. Em gái người ta còn chưa sinh cháu ra đâu, cậu đã phân phối biên chế giúp người ta rồi."

"Thật đúng cho rằng mình là thống lĩnh quân khu à, dứt khoát nghe cậu điều động là được?"

"Này, tôi nói Triệu thái y này, có phải muốn luyện ..."

Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Sở Đại khóe mắt nhíu mày, luyến tiếc mà rút tay đang đặt lên bụng vợ.

“Mặc kệ bao nhiêu con trai nhà tôi đều có thể nuôi nổi." Anh mắt anh ôn nhu dừng ở gương mặt tròn trịa của Khanh Khanh: "Chỉ là vợ phải chịu cực rồi."

Tâm Cố Khanh Khanh vốn đang lộn xộn đã dần ổn định lại, cô rúc vào vòng tay của anh: "Không chịu khổ, em cam tâm tình nguyện."

Trần Giải Phóng và Triệu Trạch lần lượt đưa mắt đi chỗ khác, lười nhìn đôi vợ chồng trẻ ngọt ngọt ngấy ngấy này, tiếp tục dùng bữa.

Hứa Niệm nhìn cái càng cua trong chén, cười ấm áp ăn cơm.

Chỉ có Thẩm Tuy đôi mắt đen không chớp, không ngừng nhìn bụng Cố Khanh Khanh, hồi lâu sau mới tiếp tục ăn.

Cố Khanh Khanh không bỏ lỡ phản ứng của thằng bé, cánh tay đụng đụng vào nam nhân.

Sở Đại buông tay, liếc nhìn thiếu niên ánh mắt tối tăm, xoay người ngồi ngay ngắn, dự định sau này sẽ cùng Thẩm Tuy nói chuyện một phen.

Sau khi ăn xong, Sở Đại và Triệu Trạch cùng nhau đi rửa chén, Trần Giải Phóng lau bàn, còn Thẩm Tuy thì quét sàn.

Hứa Niệm kéo Cố Khanh Khanh lại, hâm mộ nói: "Thật không nghĩ tới lần này em mang thai đôi, nhưng mà thai lớn sẽ rất vất vả, đến lúc đó em đừng nấu cơm nữa, bảo A Tuy đi nhà ăn múc cơm được rồi.

“Em biết mà.” Cố Khanh Khanh không biết vì sao tay của Hứa Niệm cùng Bạch Đào cứ luôn đặt lên bụng chứ, giờ cô đã biết rồi, đây là bản năng muốn bảo vệ đứa nhỏ.

Nghĩ đến hai đứa bé trong bụng, đôi mắt cô khẽ nhíu lại: "Chị A Niệm, nếu em không hiểu chuyện gì, em đến tìm chị nhé!"

“Đương nhiên, có một chuyện em cần phải chú ý.” Hứa Niệm liếc nhìn nam nhân đang bận rộn trong nhà bếp, thấp giọng nói bên tai cô: "Em và Sở doanh trường đều còn trẻ, khó tránh nhịn không được. Ba tháng đầu phải cẩn thận một chút, không được cùng phòng, huống chi em còn mang thai hai đứa, phải càng thêm cẩn thận."

Cố Khanh Khanh nghe xong, tai cô nóng ran, mà may Hứa Niệm là chị em tốt của cô, tuổi không kém quá nhiều, nếu là đổi người thành chị dâu Chu, cô cảm thấy cô sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.

Vẻ mặt nghiêm túc: "Em nhớ kỹ, sẽ không cho Sở Đại động vào em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-269.html.]

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của em ấy, Hứa Niệm giật mình, trong lòng đột nhiên có chút cảm tình với Sở doanh trường.

Trong khoảng thời gian mang thai này, cô biết chồng mình nhẫn nhịn bao nhiêu vất vả, hiện tại cặp anh em này cùng cảnh ngộ, thật đúng là ...

Cô ngăn không được mà cười trộm.

Không bao lâu, mấy người rửa chén đi ra, Trần Giải Phóng rời đi trước, Sở Đại bảo hắn giúp anh xin nghỉ nửa ngày.

Người chưa bao giờ xin nghỉ đột nhiên nghỉ phép, Trần Giải Phóng và Triệu Trạch nhìn nhau, làm sao không trêu cho được: "Sắp làm cha có khác nhỉ."

Triệu Trạch vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Cậu nếu là đố kỵ, mau tìm một cô vợ đi! Nếu mà không được thì Vu Nguyễn cũng được mà, tranh thủ lúc người còn chưa có rời đảo ..."

“Cút đi!” Trần Giải Phóng dứt khoát lưu loát: "Để lại cho con trai anh đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Trạch cười nhếch miệng: "Vậy thì Vu Thành sẽ xem anh thành cái bia ngắm!"

"Đúng vậy, không sợ người ta làm cậu thành cái sàng."

Triệu Trạch cười ha ha nói với Sở Đại: "Chúng tớ đi nhé, an tâm ở nhà bồi vợ đi."

Sở Đại gật đầu: "Đừng có lải nhải nữa."

Trần Giải Phóng hùng hùng hổ hổ ra cửa, Triệu Trạch cũng đỡ đi về, thuận tiện bưng một chén củ cái chua trở về.

Cố Khanh Khanh bị chồng ôm từ phía sau, cô ngẩng đầu nhìn lên cằm anh, đưa tay sờ sờ.

"Anh ơi, A Tuy đâu rồi ..."

“Anh đi nói chuyện với thằng bé.” Nam nhân đưa tay xoa xoa bụng vợ, không dám dùng sức, chỉ là hơi hơi ôm: "Buổi chiều anh đi doanh bộ gửi điện báo cho cha mẹ, anh cả, anh hai."

Cố Khanh Khanh sửng sốt, biết anh muốn thông báo tin vui cho gia đình: "Mấy ngày nữa thuyền vật tư sẽ đến, có thể viết thư được mà."

“Chờ không kịp." Nam nhân hơi cúi đầu, áp cằm vào đầu cô: “Cảm ơn em, Khanh Khanh.”

Cảm ơn em nguyện ý làm vợ anh, cảm ơn em cho anh làm cha, cảm ơn em không chút do dự theo anh ra đảo, cho anh một mái ấm gia đình.

Cố Khanh Khanh không nhịn được cười thành tiếng: "Vậy thì đừng quên gửi điện tín cho cha nhé! Cha sắp lên chức ông nội, chắc sẽ vui lắm!"

“Ừ.” Trái tim trống rỗng của người đàn ông đã được lấp đầy từ lâu, trong lòng toàn là người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh đây.

Loading...