Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:58
Lượt xem: 12
Cố Khanh Khanh xì cười vui vẻ, lúc này cô đã trở lại tâm trạng như thường ngày. Sở Đại đang lột tôm, trêu Trần Giải Phóng: "Anh Giải Phóng không tệ nha, Vu Thành trong mắt anh chỉ là một kẻ hèn Liên Trường mà thôi."
Sở Đại cũng liếc mắt nhìn cậu ấy, động tác tay không nhanh không chậm: "Chức vị không lớn, khẩu khí rất lớn!"
"Tôi không phải bị em gái bắt nạt nên mới tức sao?" Trần Giải Phóng theo bản năng vò đầu bứt tai, bởi vì tay đầy dầu mới từ bỏ, anh lại cầm khối bánh trứng rán hẹ, nhìn về phía Thẩm Tuy trầm mặc không nói gì: "Nhưng mà em trai này tính cách có hơi ..."
Nghe vậy, Sở Đại cùng Cố Khanh Khanh đồng thời nhìn sang, ánh mắt lạnh căm căm.
Trần Giải Phóng nhanh chóng sửa miệng: "Khá tốt, khá tốt."
Một bữa cơm ăn đến hòa thuận vui vẻ, Cố Khanh Khanh sợ Thẩm Tuy nhiều người sẽ câu nệ, không ngừng gắp thêm đồ ăn, rau vào chén thằng bé. Sở Đại nhìn thấy mà lòng hụt hẫng.
Sau đó anh cười lạnh một tiếng, nghĩ nghĩ, bản thân làm gì mà so đo với một đứa nhỏ chứ.
Triệu Trạch không thể bỏ sót chi tiết nhỏ này, chậc chậc, cười nói: "Thì ra Sở doanh trường ăn giấm nha, chuyện hiếm lạ thật sự!"
Trần Giải Phóng cười ha ha không ngừng, sợ bị Sở Đại đá, nên không dám mở miệng phụ họa.
Hứa Niệm huýt cánh tay Cố Khanh Khanh, che miệng cười trộm, ý bảo em ấy xem biểu hiện của Sở Đại đi.
Cố Khanh Khanh ngơ ngác quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Sở Đại, giật mình, quay đầu lại nhìn cái chén đồ ăn cao ngất của Thẩm Tuy, nghẹn cười gắp cho anh ấy cái bánh rán rau hẹ, thêm một miếng củ cải chua đưa sang ——
"Anh không phải thích ăn chua sao? Cố ý làm cho anh ăn nè."
"Đúng, đúng." Triệu Trạch đầy ẩn ý đáp lời: "Cậu ấy thích ăn chua."
Cố Khanh Khanh con mắt cười, đang muốn ăn con tôm đã lột sạch vỏ, bỗng nhiên một cánh tay trắng nõn chặn lại, cầm cái chén của cô đi rồi.
Há hốc mồm, nhìn theo cánh tay anh ấy, cứ tưởng là anh tức giận rồi, bẹp miệng tính lên tiếng thì nghe anh ấy nói với Triệu Trạch: "Thái y, bắt mạch cho em gái đi."
Nghĩ đến sự nghi ngờ tối hôm qua, cô liếc nhìn khuôn mặt gầy gầy của nam nhân, lập tức câm miệng.
Triệu Trạch ngạc nhiên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tớ đã nói cậu rồi, đừng có như đám nhóc con kia kêu như vậy, đến khi mà toàn bộ người trên đảo cũng gọi như thế thì mặt mũi biết để chỗ nào. Em gái sao? Em gái không phải an lành tung tăng nhảy nhót sao? Vu Nguyễn cũng đánh không tới, bắt cái gì mạch chứ ..."
Hứa Niệm đầu óc linh hoạt hơn chồng nhiều, giơ tay vỗ vỗ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh xem có phải hỉ mạch không?"
Triệu Trạch là quân y, nửa Tây nửa Trung y, thiên về Trung y nhiều hơn. Nghe thế thì tỉnh người lại, nhanh chân đứng dậy đến chỗ Cố Khanh Khanh: "Em gái, đưa tay để lên bàn đi."
Cố Khanh Khanh đầu óc có chút choáng váng, trong lòng càng nhiều hơn là mong đợi, lại có chút sợ hãi không có. Chậm rì rì vươn tay vén tay áo, lộ ra đoạn cánh tay.
Sở Đại tay vô thức đặt ở lưng ghế của vợ, hai người ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Triệu Trạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-268.html.]
Toàn bộ quá trình là Triệu thái y càng áp lực hơn, 5 cặp mắt đổ dồn về phía mình, anh căng da đầu, ngón tay kiểm tra mạch đập.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Trạch cẩn thận thăm dò, ánh mắt sáng ngời, mang theo ý cười: "Em gái, đưa tay kia lên đây đi."
Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn Sở Đại, nam nhân hơi hơi gật đầu, ý bảo cô an tâm đi.
Cô làm theo, vươn tay trái.
Hồi lâu không lên tiếng, Trần Giải Phóng bồn chồn không chịu được, xoa xoa mặt, mặt đầy dầu: "Nói đi chớ, là muốn gấp c.h.ế.t mọi người à? Anh không được, Triệu thái y này, tâm trả thù quá nặng đi."
Triệu Trạch bất lực lắc đầu: "Anh là người như vậy à? Vừa rồi là không xác định rõ, cho nên xem nhiều một chút."
"Mạch có lực, là hỉ mạch, hơn nữa là —"
"Hơn nữa cái gì?! Trần Giải Phóng đột nhiên đứng lên, "Nào! Nói nhanh lên, có phải anh em chúng ta chuẩn bị làm cậu rồi không?"
Thẩm Tuy mím môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm sang phía này.
Cố Khanh Khanh thân thể mềm nhũn, cô dựa vào người Sở Đại, một khắc khi nghe được lời kia, đầu óc cô trống rỗng, sau đó là mừng rỡ như điên, tay phải đưa tay xoa bụng.
Cô làm mẹ rồi sao ... Quá không chân thật.
Mãi cho đến khi lòng bàn tay to ấm áp của người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô, bàn tay nóng rực như thiêu đốt, cô mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với anh ấy.
Sở Đại cúi đầu hôn lên đuôi tóc của vợ, trong lòng vô cùng kích động, thậm chí có chút choáng ngợp, không biết làm sao, nhưng là càng thêm yêu, xót cho vợ.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, Hứa Niệm thực sự hạnh phúc cho em ấy.
“Còn chuyện gì?” Trần Giải Phóng lo lắng: "Triệu thái y, anh cứ nói chuyện cà giật cà giật là có tật xấu gì thế?"
“Hơn nữa là song sinh." Triệu Trạch cười tủm tỉm đứng dậy, ngồi lại vào ghế: “Em gái Khanh Khanh đã mang thai được một tháng rưỡi rồi, Lão Sở, cậu thường ngày chú ý chút, có gì không hiểu đến hỏi tớ, tớ có kinh nghiệm." Anh lại gắp cho vợ một cái càng cua.
Sở Đại lần này có muốn bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh được nữa, rũ mắt nhìn vợ, không quá tin tưởng hỏi: "Sinh đôi?"
Triệu Trạch chưa bao giờ thấy cậu bạn mất bình tĩnh như thế này, trầm trồ một hồi, dự định sau này có cơ sẽ chia sẻ với anh em trong Binh Đoàn: "Đúng vậy, sinh đôi. Tớ không phải sớm nói với cậu rồi à? Em gái Khanh Khanh tỉ lệ mang thai song sinh cao, nhà em ấy có cái gien này."
Hứa Niệm hơi chút hâm mộ, nếu là một trai một gái là viên mãn rồi.
Nhưng mà Triệu Trạch lại hả hê nói: “Mạch đập đồng nhất có lực, tớ phỏng chừng là hai tên nhóc." Cái này là anh bịa chuyện, cố ý làm Sở Đại đau đầu.
Năng lực của anh còn chưa tới mức có thể chẩn đoán nam nữ, đó là bản lĩnh của một bác sĩ trung y nhiều năm mới có. Cơ mà nhìn Khương chỉ đạo viên vì ba đứa con trai sứt đầu mẻ trán, anh nhịn không được muốn xem biểu hiện của Sở Đại.
Bởi vì Khương chỉ đạo viên thường xuyên ở trước mặt Sở Đại lải nhải: "Sinh ít con trai là phúc!"