Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:56
Lượt xem: 12

"Về việc đồng chí Thẩm Tuy có động tay trước hay không, trước khi đồng chí Bạch Đào và con trai anh đứng ra làm chứng, đồng chí Vu Nguyễn đã nói muốn chúng tôi buộc bạn học Thẩm Tuy thôi học."

"Hiện tại sự thật đã quá rõ ràng, Vu liền trường, anh xem chuyện này nên xử lý thế nào?"

Khương Thắng cũng nhìn hắn: "Nói đi Vu Thành, cậu nói xem xử lý thế nào?"

"Chuyện này là em gái tôi không đúng. Nguyễn Nguyễn, lại đây xin lỗi Sở doanh trường còn có cô giáo Cố ..."

Vu Nguyễn trong lòng vui vẻ, anh trai đây là có ý che chở cô đấy. Cô vẫn có thể tiếp tục ở lại trên đảo? Cô liếc mắt nhìn Bạch Đào và Vu Dương, nghĩ thầm, ha hả để xem trở về tao thu thập bọn mày thế nào.

Sở Đại không mặn không nhạt: "Xin lỗi? Cho dù xin lỗi cũng không cần xin lỗi tôi."

"Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một tia giễu cợt: "Không hiểu sao lại có người cho rằng Thẩm Tuy nhà tôi rất dễ bắt nạt. Trước, đừng nói sau lưng thằng bé là chị gái cùng anh rể này. Tôi nhắc nhở các người một chuyện, mà mọi người đều đã quên ——”"

"Thằng bé là cô nhi con liệt sĩ."

Những lời này vừa ra, Khương Thắng nghĩ đến cha của Thẩm Tuy, không khỏi nghiêm lên.

Quân khu Phương Nam không sinh ra những thứ tồi tệ!

Cha của Thẩm Tuy là một trinh sát xuất sắc của Binh Đoàn Xe Tăng, hy sinh lúc chấp hành nhiệm vụ.

Với tư cách là đồng đội, làm con trai của liệt sĩ phải chịu oan ức, mặt anh muốn nóng bừng lên.

“Vu Thành!” Giọng điệu của Khương Thắng lạnh tanh: "Còn năm ngày nữa thuyền vật tư sẽ lại đây. Trên đảo không dung người như vậy, chuyện còn lại tự cậu giải quyết đi!"

“Vâng.” Vừa rồi Vu Thành còn do dự, có nên đưa em gái rời khỏi đảo hay không. Từ khi em gái đến đây, nhà anh không một ngày yên ổn, thậm chí anh còn không muốn về nhà.

Nghe đến cô nhi con liệt sĩ, anh mới nhớ đến thân thế của Thẩm Tuy. Đều là người từ quân khu phương Nam, em gái đối xử với một đứa trẻ mười hai tuổi như thế này, làm anh xấu hổ không biết đối mặt với đồng đội cùng quân khu như thế nào.

Anh mắt dừng ở người vợ im lặng nhẫn nhịn, con trai thì run lên bần bật, ánh mắt anh dần trở nên kiên định hơn.

Chuyện này dừng lại tại đây, lời xin lỗi của Vu Nguyễn, Cố Khanh Khanh không muốn nghe, cảm ơn Khương Thắng còn có thầy Trương xong, cô mang theo Thẩm Tuy ra ngoài. Lúc đi ngang qua Bạch Đào: "Chị Đào Tử, em còn cái tô ở nhà chị, có rảnh chị giúp em đưa sang nhà nhé!"

Bạch Đào biết đây có ý Khanh Khanh không giận chó đánh mèo, còn tiếp tục lui tới với mình, tâm tình nhẹ nhõm hẳn lên: "Ừ, được!"

Nhìn thấy cô em chồng đang cúi gằm mặt sau lưng Vu Thành, mặt như quả cà tím. Cô cười nhạo một tiếng, cầm tay con trai trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-267.html.]

Trần Giải Phóng và Triệu Trạch được Cố Khanh Khanh gọi về nhà ăn cơm. Thẩm Tuy được Sở Đại dẫn về, còn cô đỡ Hứa Niệm.

Hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm, Cố Khanh Khanh đến giờ lòng còn sợ hãi: "Cũng may là chỉ đạo viên dứt khoát đưa người đi rồi, bằng không để người như vậy trên đảo, em cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chuyện này ít nhiều nhờ câu nói của của Sở doanh trường nhà em, nếu không e là chuyện này sợ còn bẻ xả không ngừng. Nhiều nhất cô ta chỉ có bị giáo dục một chút thôi." Hứa Niệm nhỏ giọng: "May là Vu Thành không phải người không rõ ràng thị phi đúng sau, cuộc sống Bạch Đào rốt cuộc thanh tĩnh trở lại."

"Mấy ngày này e là nhà họ còn quậy, Vu Nguyễn ở chỗ em ăn thiệt nhất định sẽ trút giận lên mẹ con Bạch Đào." Cố Khanh Khanh có chút lo lắng cho Bạch Đào.

“Không sao, từ chuyện xảy ra hôm nay, chị ấy hoàn toàn không phải quả hồng mềm." Mang Vu Dương đến vạch trần Vu Nguyễn, Bạch Đào hôm nay quá kiên cường, hoàn toàn xé rách mặt với cô em chồng này.

“Đúng vậy, chị ấy không phải quả hồng mềm, mà là quả đào mềm.” Cố Khanh Khanh cười lắc đầu, tay trái không khỏi xoa đầu đứa nhỏ đang nắm tay Sở Đại: "Em nha, là ra tay quá nhẹ, em nên tát thêm vài cái cho cô ta câm miệng."

Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen của Thẩm Tuy, cậu mím môi nói: "Chị ơi, em nhớ rồi."

Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau cười, cô tiếp tục nói chuyện với Hứa Niệm.

Mấy người trở về sân nhà Sở gia, Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn từ trong bếp ra: "Thời tiết bây giờ nóng dần rồi, đồ ăn không có bị nguội lạnh quá nhanh, mọi người mau ăn cơm, hôm nay đủ lăn lộn rồi." Vốn dĩ, cô đang vui vẻ đi đón Thẩm Tuy tan học trở về ăn cơm trưa, ai ngờ gặp phải đồ điên Vu Nguyễn chứ.

"Hôm nay em lợi hại nhất! Cho cô ta một cái tát nổ đom đóm, chị nhìn mà trợn mắt." Hứa Niệm ngồi bên cạnh Triệu Trạch, cười mở miệng.

Cố Khanh Khanh vỗ ngực: "Em cũng là lần đầu tiên đánh người, lúc ấy tức quá không chịu nổi, bây giờ tim còn đập nhanh ơi là nhanh."

Cô lấy bát đũa ra, quay sang nói với Thẩm Tuy: "Chị làm cho em bánh rán rau hẹ em thích ăn, em nếm thử đi."

Thẩm Tuy cầm lấy chén đũa, ngoan ngoãn cầm lấy một cái rán.

Sở Đại lôi kéo vợ ngồi xuống: 'Em cũng ăn đi, nơi này có người chờ cảm ơn em đó."

“Hả?” Cố Khanh Khanh bối rối không hiểu ý của anh ấy là gì.

“Đúng vậy đó, em gái, anh nghe Khương chỉ đạo viên nói qua, muốn giới thiệu em gái Vu Thành cho anh để anh gặp một lần, là em giúp anh chắn." Vẻ mặt Trần Giải Phóng như là vẻ mặt sống sót sau tai nạn: "May mắn có em, bằng không anh tiêu rồi."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Em là nghe lời chị Đào Tử nói, người như vậy vẫn là đừng nên tai họa các anh."

Triệu Trạch trêu chọc Trần Giải Phóng: "Cậu hiện tại không phải vội vàng tìm vợ à?"

Nỗi sợ của Trần Giải Phóng còn kéo dài đến giờ: "Không vội, không vội đâu. Mà này, không phải anh là quân nhân sao, vừa rồi thầy Hàn tới bảo anh đi xử lý vết thương cho Vu Nguyễn, sao anh làm như không thấy?"

“Thị lực của anh không tốt." Triệu Trạch đẩy kính lên mắt, gắp cái càng cua cho vợ: "Cho nên nhìn không thấy đó!"

Loading...