Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:54
Lượt xem: 12
Những người nghe thấy điều này không khỏi đổ dồn ánh mắt vào Trần Giải Phóng, họ không ngờ rằng những người thường dễ nói chuyện, hiện tại sẽ như vậy ... uh, nói thế nào nhỉ.
Khó mà mô tả cho được.
Cố Khanh Khanh tựa vào vòng tay của Sở Đại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông sau lưng, hai mắt hơi đỏ: "Anh ơi, cô ta bắt nạt A Tuy."
“Không sao, giao cho anh.” Sở Đại ánh mắt hơi lạnh, tùy ý liếc nhìn Vu Nguyễn, nhẹ giọng nói với Thẩm Tuy: “Lại đây."
Cậu bé ngoan ngoãn đi tới chỗ bọn họ, Cố Khanh Khanh rút khỏi vòng tay của người đàn ông, ngồi xổm xuống cẩn thận xắn tay áo lên, vừa rồi có người chưa thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Cố Khanh Khanh xông lên đánh người.
Bây giờ nhìn thấy vết thương dữ tợn trên cổ tay của cậu bé, trong nhà họ có con, hiểu được tâm tình của Cố Khanh Khanh, ai nấy tiến lên quan tâm: "Đây là móng tay sao cào sao? Ông trời ơi tàn nhẫn quá đi mất, quân y đâu? Hứa Niệm à, Triệu Trạch nhà em có đến không?"
Hứa Niệm lắc đầu lo lắng nói: "Vết thương sâu như vậy trước tiên phải xử lý ..."
Thầy Trương liếc nhìn Vu Nguyễn đứng không rên một tiếng, còn có Trần Giải Phóng đứng cách xa Vu Nguyễn cả 1 mét, sợ dính phải Vu Nguyễn. Anh có nghe qua chuyện của hai người, đồng chí Vu Nguyễn, nữ đồng chí này là đơn phương nhiệt tình.
Anh lắc đầu nói với Sở Đại: "Sở doanh trường, anh xem việc này xử lý thế nào? Đứa nhỏ nhà anh cần phải xử lý vết thương, sợ bị nhiễm trùng."
“Đi doanh bộ.” Sở Đại không chút do dự, ánh mắt ngưng trọng: “Trần Giải Phóng, cậu đi gọi Vu Thành vào doanh bộ.”
“Vâng!” Trần Giải Phóng hai chân khép lại, sắc mặt nghiêm túc, hành quân lễ. Đi ngang qua Cố Khanh Khanh thì thấp giọng nói chuyện: "Em gái đứng sợ, việc hôm nay em làm rất đúng, lần sau có người dám bắt nạt em, em nói với anh trai, đừng tự mình động thủ để bị thương. Để bọn anh đến xử lý."
Cố Khanh Khanh gật đầu, đau lòng nhìn Thẩm Tuy xoa đầu thằng bé, an ủi: "Em biết, cảm ơn anh Giải Phóng, em không sợ."
Sở Đại thấy Trần Giải Phóng còn luyên thuyên, dong dài nên đưa chân đá một cái: "Mau lên."
“Vâng!” Lần này Trần Giải Phóng thật sự bỏ chạy đi xa.
Cả nhóm đi theo Sở Đại và Cố Khanh Khanh đến doanh bộ. Vu Nguyễn xoay đầu nhìn thấy thầy Trương khách khí mà xa cách nhìn chằm chằm cô, Vu Nguyễn căng da đầu tiếp tục đi.
Nhiều người quá, không chạy được, chỉ có thể chờ anh trai đến.
Nhưng nhìn tình huống này, trong lòng cô sợ hãi, có một dự cảm không lành.
Trong sở chỉ huy ở doanh bộ, nhân viên nghiên cứu đang nói với Khương Thắng về chuyện khảo sát nguồn nước ngọt: "Ngay trong khu vực cấm quân sự, tức là bên cạnh hầm chứa tên lửa, có một mạch nước ngầm, chính là không tiện để lấy nước."
Khương Thắng nghe có nước ngọt thì vui mừng khôn xiết. Anh ở quân khu phương nam từ trước đến nay không thiếu nước, anh một ngày tắm tận mấy lần. Đến trên đảo rồi bởi vì đám con đòi nợ mỗi ngày ra bờ biển lăn ngoài bài bùn, bãi lầy. Nước trong nhà không đủ phân, anh tận ba bốn ngày mới lau lau một chút.
Cảm thấy cả người ngứa ngày không được tự nhiên. Nhất là lúc này trên đảo thời tiết nóng lên, quân trang thì dày, anh thường xuyên ra mồ hôi ước đẫm.
"Các vị đang lo lắng gia đình quân nhân đi lấy nước làm tiết lộ cơ mật quân sự? Dễ giải quyết, ở bên cạnh lại xây thêm một kho trữ lương thực, dầu. Chờ toàn bộ xây xong, toàn bộ kho quân sự thông suốt có thể chủ động vận chuyển lương thực, nước ngọt."
“Về việc tiết lộ cơ mật, để quân nhân gánh nước trở về là được. Làm đi!" Anh giải quyết dứt khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-266.html.]
Nhân viên nghiên cứu được mệnh lệnh, bắt đầu thảo luận làm sao dẫn nước vào kho. Đang cúi đầu bôi bôi vẽ vẽ thì nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài.
Sở Đại cùng Khương Thắng cùng cấp, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Khương Thắng nhìn thấy hắn tay phải là vợ, tay trái là đứa nhỏ, giật mình: "Cậu dìu dắt cả gia đình già trẻ ..."
Anh chưa kịp nói xong đã thấy đám người đằng sau, dài một chuỗi.
Ngay lúc này, Khương Thắng mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh quay sang nói với nhân viên nghiên cứu: "Các vị ra ngoài trước."
"Vâng."
Đám đông tự động tách ra chờ bọn họ đi rồi, cánh cửa khép lại.
Khương Thắng đau đầu: "Làm sao thế này?"
Thầy Trương đem tiền căn hậu quả nói lại một lần. Khương Thắng nghe xong sải bước tới chỗ Thẩm Tuy, kéo lấy cánh tay thằng bé ra xem, mặt không biểu tình liếc mắt nhìn Vu Nguyễn.
"Gọi Triệu quân y đến đây đi."
Không đợi lính gác đi đâu, Triệu Trạch vác thùng y tế, mồ hôi đầy đầu chạy đến, phía sau là thầy Hàn.
"Sao lại đến doanh bộ thế, tôi còn đến khu Bắc tìm mọi người ..."
Anh chưa nói hết câu đã thấy vết thương trên cánh tay của Thẩm Tuy: "Em làm sao thế nào? Nhìn giống vết cào. Đừng sợ ha, anh trai khử trùng, dùng ít thuốc bột, em chịu khó một chút nhé!"
Anh ngồi xổm xuống, xử lý vết thương cho Thẩm Tuy.
Cố Khanh Khanh nhìn không chớp mắt, Hứa Niệm nắm tay, không tiếng động an ủi.
Vu Thành vừa đến, Khương Thắng lệnh cho người đóng cửa để cắt đứt cảnh tượng sôi động bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đây là doanh bộ chứ có phải chợ bán rau đâu, các người ngày thường quản vợ con thế nào đấy? Cứ như này không phải muốn lên trời luôn sao?"
Bất quá nếu không phải đi theo phía sau Sở Đại, bọn họ sẽ không vào được.
“Vu liên trường." Giọng điệu của Sở Đại rất nhẹ, không phân biệt được đang vui hay tức giận: “Trần Giải Phóng đã nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra?"
Vu Thành khuôn mặt trầm xuống, gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chuyện phát sinh ở trường học cậu hẳn là còn chưa rõ ràng lắm. Thầy Trương phiền toái anh." Sở Đại gật nhẹ đầu với thầy Trương một cái.
Thầy Trương gật đầu: "Sở doanh trường khách khí rồi, là chuyện nên làm. Vu liên trường, chúng ta đều là quân nhân, lời nói ra phải xứng đáng với Đảng và lương tâm của chính mình. Anh không cần phải lo lắng về việc tôi thiên vị cho ai."
"Nhà anh, Đồng chí Vu Nguyễn chửi bới đồng chí Cố Khanh Khanh trước mặt Thẩm Tuy, còn nói những lời khó nghe với thằng bé. Bạn học Thẩm Tuy nhịn không được mới động thủ, hơn nữa nhìn vết thương, vết thương của Thẩm Tuy so với Vu Nguyễn luôn mồm nói không đánh trả còn nghiêm trọng hơn rất nhiều."