Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:52
Lượt xem: 12

“Không cần, tôi nói vài câu tôi sẽ rời đi. Nhà còn đang chờ tôi về nấu cơm.” Bạch Đào thậm chí không thèm nhìn Vu Nguyễn một cái, nhỏ giọng hỏi con trai: "Tiểu Dương ngoan, nói cho thầy giáo nghe, cô nhỏ cùng anh Thẩm Tuy nói cái gì đó? Con nghe được tất cả đúng không?"

Ánh mắt ngây giờ của Vu Dương quét qua người cô nhỏ độc ác, dừng ở trên người Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy.

Cha nói cô nhỏ là thân nhân, phải đối xử với cô nhỏ tốt.

Nhưng thím đối xử với cậu rất tốt, thường xuyên cho kẹo cậu ăn, còn đưa đồ ăn cho mẹ, là bạn tốt của mẹ, giống như cậu với Nhị Hổ vậy.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút do dự, thầy Trương ôn hòa lên tiếng: "Bạn học Vu Dương, là con trai của quân nhân, con không được nói dối. Nói với thầy, con đã nghe được những gì?"

Lần này Vu Dương không chần chừ nữa: "Cô nhỏ nói anh Thẩm Tuy là con hoang. Còn nói hiện tại thím sinh con không được mới đối tốt với anh trai. Nếu thím với chú có con của mình sẽ không cần anh ấy nữa. Còn nói là không bằng lúc trước anh Thẩm Tuy c.h.ế.t ở trên thuyền đánh cá đi ..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kỳ thật cậu không nghe hết hoàn chỉnh, Vu Nguyễn trên mặt mang theo ý cười là diễn cho người ta xem, sự thật là ở bên tai Thẩm Tuy nghiến răng nghiến lợi mắng Cố Khanh Khanh.

Đây đều là những điều Thẩm Tuy không muốn nói, thấy Vu Dương không nói ra những điều này, trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút, người tốt như chị không nên nghe những lời cay độc, độc ác đó.

Lần trước chị gái từ nhà Vu Dương về thì hờn dỗi thật lâu, cậu không muốn chị tức giận không buồn ăn uống nữa.

Vu Nguyễn càng nghe đến nửa sau thì vẻ mặt càng thêm khó coi, cô đang muốn lên tiếng thì bị Bạch Đào chặn lời: "Thầy Trương, Tiểu Dương nhà tôi mới năm tuổi thôi, sẽ không mở miệng bôi nhọ cô ruột của mình. Không có dối gạt ngài, em ấy ở nhà còn thường xuyên mắng tôi c.h.ế.t không được tử tế, người như thế nên ra khỏi đảo đi, miễn cho bẩn phong cảnh trên đảo."

Vu Nguyễn nào biết chị dâu luôn nhẫn nhục chịu đựng mình sẽ dám mở miệng vạch trần mình, ánh mắt hung ác rơi vào Cố Khanh Khanh đang ở đối diện, cô đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện rồi.

Chắc cô ta đã xúi giục Bạch Đào, muốn đuổi cô ra khỏi đảo! Người phụ nữ độc ác này đã phá hỏng cuộc hôn nhân của cô, bây giờ còn muốn cô biến mất hoàn toàn khỏi đảo.

Cô không thể về nông thôn, cô không muốn mỗi ngày làm mệt c.h.ế.t kiếm công điểm, cũng không muốn tìm một tên đàn ông nghèo kiết xác ở nông thôn.

Ngay cả khi trên đảo gả không được, anh trai cũng sẽ đưa tiền cho cô.

Thầy Trương vẫn luôn quan sát, không bỏ qua cái ánh mắt dữ tợn kia của Vu Nguyễn, hoàn toàn tin những gì Bạch Đào nói.

Anh đứng dậy và nói: "Việc này cần phải báo cáo với chỉ đạo viên, làm phiền các vị cùng tôi đi doanh bộ một chuyến đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-265.html.]

Cố Khanh Khanh và Bạch Đào không có phản đối, hai người phụ nữ bên người nắm tay một đứa nhỏ đi theo thầy Trương đến văn phòng. Vu Nguyễn thu liễm cảm xúc, nghĩ đến bản thân còn anh trai nữa, anh trai sẽ giúp cô!

Cô cúi đầu không sợ hãi bước theo ra cửa, biết chắc ngoài sân còn có nhiều chị dâu nghe bọn nhỏ kể lại sẽ chạy đến đây xem náo nhiệt, bụm mặt giả bộ đáng thương.

Cho dù cô đã nói ra những lời đó, thì việc Thẩm Tuy đánh người ta cũng là chuyện thật, Khương chỉ đạo viên cùng lắm là bảo cô viết bản kiểm điểm rồi xin lỗi thôi. Hừ, rời đảo?? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Nằm mơ đi!

Quả nhiên nhìn đoàn người ra tới, nhóm các chị dâu tụm ba tụm năm nghị luận. Vu Nguyễn trong khoảng thời gian này, giả vờ giả vịt nói ngọt cho nên ở trong đám chị dâu cũng gọi là như cá gặp nước, có không ít người chưa biết ngọn nguồn thiên hướng về phía Vu Nguyễn.

Tất nhiên, cũng có những người bạn của Cố Khanh Khanh, chẳng hạn như mẹ Tiểu Hoan, chị dâu Chu, Hứa Niệm nghe tin cũng ôm bụng lớn lại đây.

“Khanh Khanh.” Cô bước tới, dùng ánh mắt dò hỏi.

Cố Khanh Khanh lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì, lúc này cô mới đem tầm nhìn về phía Thẩm Tuy: "Này?"

Nhìn thấy một chút m.á.u trên cổ tay trái giấu sau lưng, Hứa Niệm đưa tay kéo cổ tay cậu bé ra, trên cánh tay trắng muốt là một vệt m.á.u dài, bị lau qua, chắc là thằng bé tự mình lau.

Cố Khanh Khanh theo từng động tác của Hứa Niệm, vừa thấy được, đang khó hiểu chuyển thành phẫn nộ, cô buông tay phải Thẩm Tuy ra, nắm tay cổ tay trắng nõn của thằng bé, kéo lên trên.

Trước mắt cô lộ ra một đường cào dài chảy máu. Vừa rồi Thẩm Tuy sợ cô lo lắng nên lấy tay áo lau sạch, cổ tay áo dính m.á.u đen đen.

Không phải Vu Nguyễn đã nói là không động thủ sao?! Cố Khanh Khanh nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng bùng nổ.

Cô đứng phắc dậy, ở trước mặt mọi người, không ai kịp phản ứng, cô giơ tay tát vào mạnh mặt Vu Nguyễn.

“Bang —” Âm thanh giòn giã khiến tất cả những chị dâu đang trò chuyện phải im bặt, không thể tin được nhìn nữ nhân bình thường luôn là mặt mày hớn hở, hòa hòa, khí khí này có thể chủ động đánh người.

Ngay cả Hứa Niệm, người có mối quan hệ tốt nhất với Cố Khanh Khanh cũng phải ngốc lăng tại chỗ, không nói được cái gì.

Vu Nguyễn giật mình, ăn đau, rốt cuộc không nhịn được nữa, thứ nữ nhân độc ác này dám đánh cô?! Giơ tay muốn đánh trả đột nhiên bị ai đó cản trở.

Cố Khanh Khanh được mùi thơm kẹo sữa quen thuộc, thần kinh thả lỏng. Thẩm Tuy hung ác muốn xông lên, nhìn thấy anh rể đến rồi cũng dừng bước chân.

Trần Giải Phóng hất tay Vu Nguyễn ra, ngữ khí ghê tởm: "Cũng không biết đi soi gương xem mình là mặt hàng gì. Thật cho rằng anh trai mình là cái gì lớn lắm à? Không phải kẻ hèn chỉ là một Liên Trường thôi sao? Chỉ con mẹ mày có nhà mẹ đẻ chống lưng? Tưởng em gái tao ở trên đảo không có nhà mẹ đẻ? Lão tử hôm nay nói cho mày biết, nhà mẹ đẻ của em ấy mười mấy anh trai Binh Đoàn Xây Dựng đến đây. Người Binh Đoàn Xây Dựng không có quy củ không đánh nữ nhân đâu đấy nhá!"

Loading...