Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:50
Lượt xem: 9

Vì vậy, giọng điệu không thể không nặng nề hơn vài phần.

Thầy Trương đeo kính liếc nhìn anh, anh biết bản thân mình thất thố, dứt khoát quay lưng vào tường, không nhìn bọn họ nữa.

Thầy Trương không nhịn được cười lắc đầu, người này sao cứ vội vội vàng vàng như vậy chứ.

Ngay lập tức, anh bước đến chiếc ghế đối diện với nhóm người Cố Khanh Khanh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đồng chí Vu Nguyễn, vừa rồi đồng chí nói cho chúng tôi biết, ở bên ngoài đồng chí nói cái gì với bạn học Thẩm Tuy?"

Vu Nguyễn ngón tay nhịn không được mà túm lấy ống quần, cô nhìn Thẩm Tuy trầm mặc không lên tiếng, vừa rồi hắn cái gì cũng không nói chuyện với Cố Khanh Khanh, hiện tại hẳn là sẽ không mở miệng nói chuyện.

Trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, tên câm này quá mạnh, quá đáng sợ.

Trên mặt vẫn còn nguyên bộ mặt bị bắt nạt kia: "Tôi chỉ là chào hỏi hắn thôi, hỏi hắn chị Khanh Khanh gần đây đang vội cái gì? Lần trước chị ấy sang nhà tôi đưa dưa chua sang, cái tô to còn ở nhà, tôi chỉ nghĩ khi nào rảnh đưa trả mà thôi."

Cố Khanh Khanh cau mày, sau đó cô nhớ lại lần trước khi đi giao dưa cải cho Bạch Đào, chị ấy té xỉu, cô bởi vì nóng nảy và cáu kỉnh, cho nên Vu Thành và Vu Nguyễn về là cô đi luôn, tô chén gì cũng chẳng lấy.

Nhưng cô không tin lời nói của Vu Nguyễn.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy, thầy Trương biết chuyện này không giả, vì thế quay sang hỏi học sinh: "Bạn học Thẩm Tuy, em có cái gì muốn nói sao? Lời nói của đồng chí Vu có phải sự thật hay không?"

Vu Nguyễn nhìn chằm chằm cậu bé không chớp mắt, cô biết thầy Trương vẫn đang nghi ngờ cô, hiện tại cô nhìn đứa nhỏ câm này, trong đầu khẳng định, người câm sẽ không mở miệng.

Lâu như vậy, cô chưa từng thấy tên câm này nói chuyện với ai. Lúc nói chuyện với các chị dâu khác cô có nhắc đến Thẩm Tuy, các chị ấy cũng chỉ lắc đầu: "Đứa nhỏ này đẹp trai, chỉ là tính tình cô độc quá, không thích nói chuyện."

Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuy đang đứng bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, đôi mắt to trong veo tràn đầy tức giận: "A Tuy, nói cho chị với các giáo viên nói, cô ấy nói gì với em."

Thẩm Tuy rũ mắt nhìn ngón chân của mình, không có mở miệng nói chuyện.

Vu Nguyễn ra vẻ khụt khịt, bả vai rung rung: "Thầy Trương, tôi thật sự không nói lời gì khó nghe cả, tôi cùng nhà Sở doanh trường không có gì giao thoa, chị Khanh Khanh còn là bạn tốt của chị dâu nhà tôi, tôi không có chuyện gì đáng để đối xử với một đứa nhỏ như vậy."

"Thầy Trương xem này, ngài xem vết thương trên tay tôi đi, còn trên mặt tôi nữa, tôi khom lưng nói chuyện với cậu ấy ngữ khí thực ấm áp, tự nhiên hắn động thủ ..."

Theo tầm mắt của cô ấy, thầy Trương nhìn cánh tay cùng má phải sưng đỏ, vừa rồi không chú ý đến, bây giờ thấy, xác thực rất nghiêm trọng.

Anh giọng điệu ôn hòa lên tiếng hòa hoãn: "Thầy Hàn, thầy đi phòng y tế kêu một đồng chí quân y đến kiểm tra vết thương cho đồng chí Vu Nguyễn."

Thầy Hàn vốn không muốn nghe Vu Nguyễn khóc lóc sướt mướt, ừ một tiếng trực tiếp đi nhanh ra ngoài cửa, bởi vì trong lòng hơi tức giận cho nên tiếng đóng cửa khá lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thầy Trương trong lòng buồn cười, nhìn Cố Khanh Khanh: "Cô giáo Cố, đứa nhỏ nhà cô không muốn mở miệng, cô cảm thấy chuyện này xử lý như thế nào bây giờ? Chúng ta cùng thảo luận một giải pháp đi."

Mấy ngày Cố Khanh Khanh dạy học, thầy Trương mới vừa lại đây, mọi người xem như là quen biết nhau.

Cô chưa kịp nói thì Vu Nguyễn đã lên tiếng trước: "Thầy Trương, không phải tôi nói quá, một đứa trẻ như thế để ở trường quá nguy hiểm. Tôi trước đây chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào hung hăng thế kia, thậm chí không biết là câu nói nào làm hắn tức giận ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-264.html.]

Thầy Trương nghe thấy ra ý tứ của cô ta, nhướng mày: "Cho nên sao? Đồng chí Vu Nguyễn, đồng chí có cái ý tưởng gì."

“Thôi học!" Khuôn mặt Vu Nguyễn nóng rực đau đớn, vừa rồi không có cảm giác gì, nhưng bây giờ càng ngày càng nóng: “Hắn cần thiết phải bị thôi học, cháu trai của tôi còn đang ở chỗ này học, tôi không yên tâm, sợ hắn trả thù. Mà phải nói, tôi là một người lớn, trước mặt hắn còn không có sức phản kháng thì càng đừng nói đến những đứa nhỏ khác, mấy chị dâu khác cũng sẽ không yên tâm."

Cô lấy ra đòn sát thủ.

Cô cảm thấy thầy Trương chắc chắn sẽ để ý đến cảm nhận của những chị dâu khác.

Cố Khanh Khanh vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Tuy, cô trước kia không hiểu vì sao Bạch Đào bị cô ta chọc đến điên tiết, bây giờ cô biết rồi.

Tay của Thẩm Tuy bị nhéo một cái rất đau mới tỉnh táo lại.

Đôi mắt đen láy rơi vào trên người chị gái, hơi hiện ra vẻ nhu hòa, lại lần nữa nhìn về hướng Vu Nguyễn, sự phẫn nộ trong lòng dần dần dâng lên.

“Thầy Trương.” Thẩm Tuy đột nhiên lên tiếng: "Cô ta nói em là đồ con hoang."

Thầy Trương đang vốn đau đầu thì nghe thấy tiếng nói, hiển nhiên là không ngờ tới, ngây người không biết làm sao, không xác định phải hỏi lại: "Thẩm Tuy, ý của em là đồng chí Vu Nguyễn mắng em là ..." Mấy chữ đó anh không thể thốt ra được.

Không giống như những người lính khác từng tham gia chiến tranh chuyển sang làm công tác hậu cần, anh từ trước đến giờ vẫn luôn đảm nhận công tác hậu cần, là một quân nhân văn chức, ở bộ đội sửa sang các tài liệu tác chiến, không có nói được mấy lời dơ bẩn.

Vu Nguyễn ngây dại ra, cô không ngờ tên câm này sẽ mở miệng nói chuyện, bắt lấy ống quần nhịn không được dùng sức, vô ý làm bản thân mình đau đớn.

“Vâng!” Thẩm Tuy khẽ gật đầu, khẳng định điều đó.

Thật ra, vẫn còn một số lời mà cậu không muốn nói, quá khó nghe, cậu không muốn chị gái nghe được.

Thầy Trương hít sâu một hơi, đôi mắt sau thấu kính lạnh như băng: "Đồng chí Vu Nguyễn, lời Thẩm Tuy nói có phải vậy chăng?"

"Không ... Không phải." Vu Nguyễn cố gắng định thần trở lại, sự kinh ngạc còn chưa kịp che dấu: "Thầy Trương, thầy không thể tin hắn! Hắn động thủ đánh người là sự thật, khẳng định là nghe được bị thôi học mới bịa chuyện nói dối."

Dù sao cũng không có nhân chứng, tên câm đó mở miệng nói chuyện thì thế nào. Cô không sợ.

Thầy Trương có phần khó xử, từ tận đáy lòng anh càng tin tưởng Thẩm Tuy nhiều hơn.

Một phần là vì anh ở quân khu đã nghe nói về Sở Đại, một phần khác là Cố Khanh Khanh. Chỉ mấy hôm ở chung ngắn ngủi, anh biết cô giáo Cố cùng chồng Sở doanh trường là giống nhau, là người thẳng thắn.

Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi đứa nhỏ: "A Tuy, có người ở bên cạnh nghe được bọn em nói gì không? Nói cho chị nghe."

“Có." Lời này không phải là Thẩm Tuy lên tiếng, là Bạch Đào cầm tay Vu Dương dẫn vào trong, cửa nơi này hoàn toàn không cách âm, bên trong có chuyện gì cũng thấy rõ, nghe được rõ ràng.

Cô khẽ gật đầu với Cố Khanh Khanh, và tự giới thiệu mình với giáo viên đeo kính: "Xin chào thầy Trương, tôi là mẹ của Vu Dương, lúc ngài vừa mới đến đảo chúng ta có gặp nhau một lần."

Thầy Trương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đồng chí Bạch Đào? Mời ngồi."

Loading...