Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 263
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:48
Lượt xem: 11
Cố Khanh Khanh đi ra khỏi sân, đi về phía tòa nhà thứ nhất ở khu Bắc.
Thời điểm này các chị dâu đều ở nhà nấu cơm, rất ít chị dâu đi đón con, chỉ đi vài bước thôi, không ai phí cái tâm tư này.
Cô nghĩ lát nữa nói với Thẩm Tuy, nói là cô đã làm món bánh rán rau hẹ mà cậu bé thích. Đứa nhỏ chắc là vui vẻ lắm, cho dù là trên mặt không biểu lộ ra trên mặt.
Cô trước kia cảm thấy anh cả Cố Xán Dương tính cách đã lạnh, không ngờ đứa em trai này còn lạnh hơn anh trai nữa.
Tuy nhiên, Thẩm Tuy là một đứa trẻ tính tình nội tâm, ai đối với cậu bé tốt cậu bé đều nhớ rõ. Lúc vừa đến ở cùng cô và Sở Đại, có đôi khi buổi tối cô quên giặt quần áo, Sở Đại trở về quá muộn cũng không giặt, để quần áo ném trong chậu trong nhà vệ sinh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy đồ đã giặt sạch sẽ treo lên ban công, cô muốn choáng váng.
Sau đó, cô phải đặc biệt yêu cầu Thẩm Tuy bảo cậu bé giặt đồ của mình là được rồi.
Song đến bây giờ, Cố Khanh Khanh hiện tại mỗi ngày tắm xong là nhanh chóng giặt sạch, sợ Thẩm Tuy hỗ trợ.
Thấy sắp đến tòa nhà số một rồi, tâm tình cô nhảy nhót lên. Đợi thêm vài hôm thuyền vật tư đến rồi, khi cô kết hôn mẹ, thím, các anh trai cho cô nhiều phiếu vải lắm, bây giờ còn chưa có dùng xong.
Cô có nhờ thuyền trưởng thuyền vật tư giúp đi Cung tiêu xã mua mấy mảnh vải màu sắc tươi chút, chờ có rồi đưa đến chỗ mẹ Tiểu Hoan nhờ may là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu là có dư thừa vải, thì để lại cho Tiểu Hoan làm một bộ quần áo, bằng không mấy ngày nay hỗ trợ mẹ Tiểu Hoan hỗ trợ mãi vậy, hơi xấu hổ.
Đã nhìn thấy tòa nhà khu 1, khác với sân nhà khác nhiều, cô tăng tốc, vừa đến là vừa nghe thấy tiếng chuông tan học.
Sau khi vào sân, cô nói chuyện với mấy đứa nhỏ cô quen biết, cười cười đi lên lầu tìm Thẩm Tuy.
Vừa lên đến tầng hai, cô đã nghe thấy một giọng nói ồn ào, sau đó là giọng nói giống như bị đánh đau của Vu Nguyễn, có vẻ rất đau đớn: "Thẩm Tuy! Sao em lại thế này?! Chị nói với em một câu chào hỏi thôi, em liền động thủ đánh người, nhà các người dạy con cái như vậy sao?"
Khi Cố Khanh Khanh nghe thấy tên Thẩm Tuy, cô nhanh chân chạy đến cửa lớp, Vu Nguyễn bị hai giáo viên vây quanh, còn có Vu Dương đang khóc.
Thẩm Tuy mặc đồ đen, cổ tay trắng nõn gầy guộc đang kéo dây đai của chiếc cặp học sinh màu xanh lục quân đội, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt như con dã thú hung dữ, nhìn chằm chằm vào Vu Nguyễn.
Khi Vu Nguyễn nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng run lên, nhưng nghĩ đến việc có hai nam giáo viên ở bên cạnh mình, hơi hơi an ổn phần nào, hơn nữa một cái y như người câm, làm sao mà cáo trạng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-263.html.]
Nói nữa, người ở đây đều thấy cả rồi, cô cười tủm tỉm nói chuyện với Thẩm Tuy, còn hắn tự nhiên bạo nộ đánh người.
Cố Khanh Khanh nhìn thấy cậu nhóc toàn thân toát ra vẻ cô độc, m.á.u nóng dồn lên đỉnh đầu, cô bước nhanh đến chạy tới trước mặt Thẩm Tuy, cúi người ôm đứa bé vào lòng, dỗ dành ——
“A Tuy đừng sợ, chị ở đây, A Tuy đừng sợ.” Cô vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Tuy, cô có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cậu bé trong vòng tay cô đang từ từ thả lỏng.
Sự dữ tợn trong mắt Thẩm Tuy dần dần biến mất, vừa rồi cậu bé còn muốn kêu gào g.i.ế.c cô ta, hiện tại trong đầu đều là giọng nói ấm áp của chị gái, cậu không muốn chị nhìn thấy được bộ dạng chân thật của mình.
Cảm nhận được tâm trạng đang hoãn hoãn của cậu bé, Cố Khanh Khanh xoa đầu đứa nhỏ, nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện với con người đen lấy, nghiêm túc nói: "Chị cùng anh rể vĩnh viễn đứng ở bên A Tuy, vĩnh viễn tin tưởng A Tuy, không phải sợ, anh rể sắp tới đây rồi."
Cô không hỏi nguyên do, cũng không có ý định nghe người khác nói chuyện, cô chỉ chuyên tâm trấn định đứa nhỏ trước mặt.
Thật vất vả lắm mới làm A Tuy mở rộng lòng với bọn họ. Vu Nguyễn là muốn hủy hoại thằng bé sao? Cố Khanh Khanh lần đầu tiên hận một người đến như vậy, cô chưa từng chán ghét ai, gặp được người nào cũng đều là người hiền lành, thiện lương, lần này đúng là ...
Tâm trạng của Vu Nguyễn đã ổn định trở lại, nam giáo viên đeo kính trầm tư một lát, mở miệng nói: "Hai nữ đồng chí, bọn nhỏ còn phải về nhà, chúng ta đừng có chặn ở đây, có chuyện gì xuống văn phòng bên dưới rồi nói."
Thầy giáo cũng mặc bộ quân phục màu xám hải quân, toát ra khí chất văn nhã, phong độ, trí thức. Cùng với một giáo viên khác đâu ra đấy sơ tán học sinh, mang theo bốn người xuống lầu, xuống dưới văn phòng.
Vu Dương lau đi nước mắt, tầm mắt dừng ở trước mặt cô nhỏ, và thím, do dự.
Cố Khanh Khanh biết chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Dương, vừa rồi e là bị dọa, sợ quá khóc lên, cô xoa đầu Thẩm Tuy, sau đó đi đến trước mặt Vu Dương, đưa cho thằng bé hai viên kẹo.
"Tiểu Dương đừng khóc, không sao đâu, con về nhà trước đi? Mẹ con còn ở nhà chờ con học về."
Vu Dương liếc nhìn cô nhỏ, nghĩ đến mẹ ở nhà một mình, gật đầu chạy ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai giáo viên, Cố Khanh Khanh, Thẩm Tuy và Vu Nguyễn.
Vu Nguyễn đáng thương, là người mở miệng đầu tiên: "Thầy Trương, vừa rồi thầy nhìn thấy, là Thẩm Tuy động tay trước, tôi là xem hắn tuổi tác nhỏ, không hề đánh trả."
Vị giáo viên trẻ gật đầu, đấy mắt kính, đi pha cho hai người tách trà: "Đều ngồi đi, các vị chậm rãi nói chuyện."
Một giáo viên khác mang trà đã pha đến cho Cố Khanh Khanh và Vu Nguyễn, không nhịn được nói: "Đồng chí Vu, có phải đồng chí nói gì đó không tốt với Thẩm Tuy hay không? Thằng bé trước đó còn rất an tĩnh học tập, ở trong lớp chưa bao giờ đùa giỡn với các bạn học khác, làm sao mà đồng chí nói mấy câu mà đứa nhỏ này đỏ mắt muốn đánh người?!"
Anh là giáo viên trực tiếp dạy lớp của Thẩm Tuy, ấn tượng với đứa nhỏ này thực tốt.