Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:46
Lượt xem: 5

Sau khi hái một ít ớt và cắt một ít rau hẹ, Cố Khanh Khanh đỡ Hứa Niệm trở lại bếp, tìm cho chị ấy một cái ghế dựa ngồi xuống.

Đưa tay lên nhìn thời gian, cô lại nhìn cái chén mà Hứa Niệm đã ăn gần hết: "Chị A Niệm đừng ăn nữa, ăn nhiều củ cải chua sẽ ngấy nước, chị không phải thích ăn cay sao? Em nấu cua chua cay cho chị, được không?"

“Có thể.” Hứa Niệm không chút do dự: “Anh Triệu nói chị có thể ăn hải sản được rồi.” Cô ăn hết hai chén củ cải còn lại trong chén, đặt lên bếp, ngồi trên ghế nhìn Khanh Khanh vo gạo nấu cơm.

“Được nha, em lại làm thêm một món tôm hấp, hấp một chén trứng xào thêm món rau, cuối cùng là bánh rán hẹ." Năm món ăn, cô đánh giá vậy là ổn rồi, vừa lúc năm người ăn.

Hứa Niệm gật đầu và đề nghị: "Thêm canh tôm rong biển thì sao? Chị với anh Triệu có thể ăn cay, Sở doanh trường cùng A Tuy nhà em là người Nam Dương, vừa chua, vừa cay có thể tiếp thu được sao?"

“Sở Đại không có vấn đề gì.” Nghe Hứa Niệm nói, cô ngắt một ít rong biển khô ngâm nước: “A Tuy có thể không được, lúc trước ăn chút cay nửa đêm đau bụng, cuối cùng vẫn là Sở Đại ôm đi phòng y tế mới đỡ."

“Đứa nhỏ dạ dày không tốt." Hứa Niệm dùng tay làm quạt nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trên bầu trời qua ô cửa kính: "Chờ em nấu cơm xong chị không cùng em đi đón A Tuy, hôm nay a, nắng quá đi mất."

“Mới cuối tháng 4 thôi mà.” Cố Khanh Khanh lấy cái thớt và con d.a.o làm bếp treo trên tường, rửa sạch rồi thái nhỏ ớt.

Vị cay sặc người trào ra, ngửi thấy thôi Hứa Niệm đã muốn ăn ngay, cô nhìn chằm chằm vào đống ớt xanh đỏ xắt hạt lựu trộn lẫn rồi nói: "Không biết đứa nhỏ chị đang mang là con trai hay là con gái, chua cũng thích mà cay cũng thèm."

Cố Khanh Khanh nghĩ đến câu nói của người xưa: "Không phải nói ăn chua là sinh con trai, ăn cay là con gái sao? Hình như không chuẩn nha?"

“Anh Triệu Trạch nói rằng điều này có cơ sở khoa học.” Hứa Niệm lắc đầu, cười: “Đến lúc em mang thai sẽ biết, nhìn cái gì cũng muốn ăn, có đôi món trước kia thích ăn, mà giờ nhìn thấy thì muốn nôn. Trước kia chị thích ăn thịt ba chỉ lắm, bây giờ thấy ngấy quá, ăn vào miệng như miếng bông."

Cố Khanh Khanh cười lại liếc chị ấy một cái: "Đúng lúc nha, trưa nay em không xào thịt ba chỉ."

"Được, được, được, tiết kiệm cho nhà em miếng thịt, để bồi bổ A Tuy, đứa nhỏ này quá gầy, nhìn thôi đã đau lòng."

Cố Khanh Khanh rất tán thành: "Em đã đổi mấy phương pháp nấu cơm cho thằng bé ăn, nuôi hơn nửa tháng mặt mới có chút da chút thịt, không biết đứa nhỏ này trước kia ăn bao nhiêu khổ."

"Khẳng định ở nông thôn nhỏ xíu đã bị đuổi ra ruộng kiếm công điểm, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Trước kia ở quê chị có đứa nhỏ không cha mẹ ở nhờ nhà chú thím, mỗi ngày chịu bao nhiêu là cực khổ, con cái nhà kia mỗi ngày ở nhà chơi, còn có thể đi học, đối với đứa cháu trai này liền ..."

Hứa Niệm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, lắc đầu, lười nói tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-262.html.]

Sau khi mang thai và sắp làm mẹ, bản thân cô rất nhạy cảm, nhiều khi cô không kìm được nước mắt khi nhìn thấy điều thương tâm làm cô chạnh lòng.

Cố Khanh Khanh lắc đầu, khó có thể thông hiểu được.

"Đội sản xuất nhà em chưa từng thấy qua loại chuyện này bao giờ. Ông Từ rất nghiêm khắc. Các đứa nhỏ không cha mẹ sẽ tách ra ở chung với nhau, đội sản xuất từ những nhà dư lương thấu đi một chút ít, để bọn nhỏ cà lăm sống sót."

Trước đây, vì cả nhà cô hòa thuận, chú thím coi cô như con ruột, nhà họ Cố không phân gia, cô liền cảm thấy mọi người mọi nhà đều giống nhau, anh em, dâu rể quan hệ tốt tốt đẹp đẹp.

Sau này cô mới phát hiện ra không phải vậy, Tiền Quế Hoa nhà chồng thím ấy, chú Triệu Tam, tình cảm anh em trong nhà còn lạnh hơn tảng băng, mấy năm nay mới bắt đầu qua lại.

Cố Khanh Khanh nhanh nhẹn xắt rau, xào rau, cô mở cửa sổ thủy tinh để bớt đi mùi khói, mùi dầu. Hai đứa nhỏ chậm rì rì nói chuyện, thực mau đến 12h.

Năm món ăn một món canh lên bàn, cua xào cay, cải trắng xào, trứng hấp, tôm hấp, bánh rau hẹ rán.

Còn có một tô canh rong biển tôm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh còn băm ít củ cải chua để bên cạnh bánh rau hẹ, vừa thoải mái, vừa đỡ ngấy.

Hứa Niệm là phụ nữ có thai, được hưởng thụ ưu đãi. Cố Khanh Khanh cầm cái chén cho chị ấy ăn trước, còn cô mang nồi rửa sạch, nước thì đổ vào thùng lưu trữ nước tưới ruộng ——

"Chị A Niệm, chị ở nhà ăn cơm trước đi. Sở Đại chắc đã về rồi, em đi đón A Tuy về trước."

“Được nha, em đi đi, không cần để ý chị." Hứa Niệm cắn bánh nướng, bị hương thơm đánh úp vào miệng: "Tay nghề của em bây giờ phải khen ngợi nha, so với lão Chu còn tốt hơn không ít."

Nói đến Lão Chu ở nhà ăn, Cố Khanh Khanh cười toe toét: "Mấy ngày trước em lười nấu ăn quá, đưa A Tuy đi nhà ăn ăn cơm. Chu ban trường làm xong cơm là tuần tra quanh nhà ăn. Xem mọi người ăn ngon mặt chú ấy đặc biệt thỏa mãn, còn hỏi muốn thêm đồ ăn hay không? Em cảm thấy chúng ta y như heo mà chú ấy nuôi."

Hứa Niệm giật mình cười sang sảng: "Lúc trước chị cũng có cảm giác này!"

Hai người phụ nữ cùng nhau cười rộ lên, Cố Khanh Khanh cởi tạp dề treo ở cửa: "Em phải đi đón A Tuy đây. Đứa nhỏ này tâm tư tỉ mỉ, mẫn cảm. Em phải hỏi một chút xem hôm nay thằng bé đi học có bị ủy khuất gì hay không."

"Được, em nhanh lên đi."

Loading...