Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 261

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:44
Lượt xem: 7

"Anh Triệu nói trước khi sinh đi dạo nhiều chút, anh ấy còn đặc biệt đi hỏi một nữ quân y, em đừng lo lắng."

Cố Khanh Khanh nghe vậy mới cảm thấy an tâm phần nào, đỡ chị ấy ngồi xuống bàn đá trong sân: "Chị chờ em một lát, em đi rót cho chị cốc nước nóng."

“Thêm đường nha.” Hứa Niệm cười cười, cô với Khanh Khanh bây giờ không còn khách khí nữa.

“Cái đó cần thiết!” Cố Khanh Khanh cười sang sảng: “Em vừa ngâm ít củ cải chua, chắc ăn được rồi, em lấy cho chị nếm thử, chị nếm thử xem, thím Dư làm ngon hay em làm ngon."

Khi Hứa Niệm ở trong Binh Đoàn Xây Dựng, thứ cô ăn nhiều nhất là khoai tây, khoai lang, khoai môn còn có củ cải, ăn đến sợ.

Khi đó, Tôn Thục Phân thường xuyên ngâm ít củ cải chua, coi như là ăn kèm khai vị.

Cố Khanh Khanh đi từ trong nhà bếp ra, mang theo một cái ca tráng men và một chén nhỏ đựng củ cải muối.

Ở sân sau, lớn lên tốt nhất là củ cải trắng, ớt cay, những loại khác không có tươi tốt bằng.

Hứa Niệm nghe trong không khí tràn ngập mùi chua, một khối, lại tiếp một khối, hai nữ nhân ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa tám chuyện.

"Hôm nay em đưa A Tuy đến trường í, Vu Nguyễn chặn em lại, hỏi em có phải có ý kiến gì với cô ta hay không?" Cố Khanh Khanh vẫn cảm thấy bực bội khi nghĩ đến điều này.

Hứa Niệm cười khúc khích, chậm rì rì cắn miếng củ cải giòn giòn: "Vậy em nói thế nào?"

“Em nói không có chứ sao?" Cố Khanh Khanh thở dài: “Đại khái là cảm thấy chị Đào Tử ở trước mặt em nói bậy cái gì về cô ta, cho nên em mới đi phá hủy nhân duyên của cô ta với anh Giải Phóng."

“Nếu em không ra tay mới làm hại Trần Giải Phóng." Hứa Niệm lắc đầu: "Nữ nhân giống cô ta, nam nhân bình thường không trêu vào nổi, gần đây cuộc sống Bạch Đào phỏng chừng không tốt lắm."

Động tác của Cố Khanh Khanh tạm dừng, cô do dự: "Em có nên đi xem chị ấy một cái không?"

“Tùy em thôi.” Hứa Niệm nhắc nhở: “Vu Nguyễn chắc chắn đã ở trước mặt anh trai cô ta tố cáo em rồi, nói không chừng là còn nói em phá hủy nhân duyên của cô ta, rồi còn châm ngòi Bạch Đào từ chức, không cho cô ta thay vào là do em. Vu Thành là lính dưới quyền Sở Đại nhà em, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy mặt cúi đầu cũng thấy. Trong lòng nếu có cục đá chặn ngang, dễ ảnh hưởng đến công tác của nam nhâm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh đau khổ gãi đầu: "Em phải làm sao nha, hôm nay đưa Tiểu Dương đi học cũng là Vu Nguyễn, em hoài nghi cả nhà đang bị cô ta khống chế rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-261.html.]

“Xì —” Hứa Niệm cười đến ngã nghiêng, tay nhanh chóng nắm lấy cái bán: "Em thật cho rằng Bạch Đào là đồ ngốc à? Con thỏ nóng nảy còn cắn người nữa là, chị đánh cược với em, chị ấy đang ấp ủ cái gì đó, khoảng thời gian này mới mặc kệ Vu Nguyễn tác quai tác quái như thế."

Cố Khanh Khanh không tin, cô lắc đầu: "Tính cách của chị Đào Tử cũng giống như chị trước đây vậy, chị bây giờ mang thai mới ..."

Cô chưa kịp nói hết câu Hứa Niệm đã cười bổ xung: "Chị Đào Tử của em hiện tại cũng đang mang thai, hơn nữa trong nhà còn một đứa lớn nữa, chị ấy có thể tùy ý để Vu Nguyễn muốn làm gì thì làm?"

Cố Khanh Khanh suy nghĩ về điều đó một lúc, cảm thấy cũng đúng.

"Em em cứ mặc kệ?"

“Tất nhiên.” Hứa Niệm uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng: "Nếu chỉ đơn thuần là bạn bè, có thể bênh vực kẻ yếu một chút. Nhưng mối quan hệ giữa chồng em và chồng chị ấy là cấp trên - cấp dưới. Còn có một cái Vu Nguyễn từ giữa gây khó dễ. Em, cứ ở bên ngoài mà xem thôi."

“Được.” Cố Khanh Khanh suy tư một chút, không còn do dự nữa: “Vậy thì vậy trước đi. Trưa nay chị ở đây ăn cơm nhé, em lát nữa đi đón A Tuy, bây giờ vừa lúc chuẩn bị nấu cơm. Xét chị là phụ nữ có thai, cho chị hưởng thụ đãi ngộ gọi món y như tiệm cơm quốc doanh."

Hứa Niệm nhìn bát củ cải đã chạm đáy: "Được nha, em cho chị thêm ít cái này đi."

"Đương nhiên, em ngâm mấy hũ lần, chính vì chị thích ăn. Chờ lát nữa chị mang một hũ về. Trưa bảo Sở Đại nói với anh Triệu một tiếng, đừng đi nhà ăn múc cơm, lại đây ăn cơm luôn."

“Đều nghe em." Hứa Niệm trông mong nhìn em ấy vào bếp lấy thêm củ cải muối.

"Khoảng mười giờ gần 11 giờ, Cố Khanh Khanh cầm rổ đi ra sân sau hái rau, Hứa Niệm ôm cái bụng to, ôm chén vừa ăn củ cải chua, vừa nói chuyện: "Khanh Khanh, em nghĩ ớt có thể muối chua sao?"

Cố Khanh Khanh ngồi xổm bên ruộng rau, ngẩng đầu nhìn chị ấy bất lực: "Hay là trưa nay làm món cá hầm cải chua đi. Cá biển ít xương mà thịt mềm, chắc là ăn ngon."

Hứa Niệm trêu: "Được nha, không ngờ cô gái làm một đại đội thương binh lên bờ xuống ruộng năm xưa, bây giờ thành đầu bếp rồi. Ai mà có thể ngờ ha. Chú Dư đến đây chắc là c.h.ế.t lặng mất."

Cố Khanh Khanh hừ một cái: "Chị A Niệm, em phát hiện tính cách của chị thật sự đã thay đổi rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, anh Triệu không thiếu chăm sóc ha." Vùng cấm quân sự bên kia, quả dại chắc đã bị vặt trụi lủi.

“Sở doanh trường nhà em không phải vậy sao?" Hứa Niệm không buông tha: "Này còn chưa có mang thai đâu, đã có đãi ngộ như vậy. Nếu em mà mang thai thì Sở doanh trường còn đối với em thế nào." Phòng chừng là ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trên lòng bàn tay sợ nát.

Cố Khanh Khanh giờ mới nhớ tới chuyện tối qua, giữa trưa còn phải tranh thủ đi phòng y tế.

Loading...