Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 260
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:42
Lượt xem: 10
Cố Khanh Khanh hỏi vài câu, liền đưa Thẩm Tuy đến bên dưới chờ kết quả, gặp được mấy chị dâu quen biết, cô cười nói rôm rả chờ đợi.
Cuối cùng, không biết như thế nào nói về việc nuôi dạy con cái, Cố Khanh Khanh rất nghiêm túc lắng nghe, nghe đến mê say.
Chờ nửa tiếng đồng hồ, tất cả bài thi đều được chấm xong, Chu Đại Mao và Trương Tháp đều vào lớp bốn, Thẩm Tuy thì vào lớp 5.
Đợt cán bộ, chiến sĩ lần hai mới đến đóng quân trên đảo lớn tuổi hơn nhiều so với đợt đầu, con cái chưa học qua tiểu học cũng nhiều, có đứa nhỏ mười mấy tuổi mới học đến lớp 4.
Sau khi vượt qua kỳ thi này, được phân vào cùng lớp với Thẩm Tuy.
Hôm nay đến là phải thích ứng làm quen, Cố Khanh Khanh đưa thằng bé đến cửa phòng học, xoa xoa đầu thằng bé: "Trưa chị đến đón em về nhà ăn cơm, ngoan ngoãn học tập nha!"
“Vâng." Thẩm Tuy ngẩng đầu nhìn cô: “Em muốn ăn bánh trứng rau hẹ chị làm."
Cố Khanh Khanh lông mày cong cong, cô chỉ hi vọng lần sau đứa nhỏ có thể chủ động nói nhiều như vậy, cô gật đầu nhẹ nhàng nói: "Không thành vấn đề nha, chị cho thêm hai quả trứng gà, ăn nhiều chút, đầu nhỏ này mới thông minh."
Khóe miệng Thẩm Tuy hơi nhếch lên thành hình một đường vòng cung nông, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Nhìn thằng bé bước vào lớp, cô không nhịn được cười khi nghĩ đến câu nói kia của Sở Đại, câu mà cô xem Thẩm Tuy như con trai mà nuôi.
Có điểm giống nha, không thể không nhọc lòng. Cô sợ tính cách cô độc kia không được hoan nghênh, dễ dàng bị các đứa nhỏ khác xa lánh.
Nghĩ nghĩ cô đi xuống lầu, đến lối cầu thang, cô gặp một người mà cô không muốn gặp một chút xíu nào.
“Chị Khanh Khanh.” Vu Nguyễn giật mình một cái, rồi ngọt liệm chào hỏi: "Chị cũng tới đưa bọn nhỏ đi học nha!"
“Ừ." Cố Khanh Khanh tùy ý gật đầu, muốn đi ngang qua nhau, kết quả bị ngăn lại.
Cô khẽ cau mày, có chút bất mãn: "Cô còn có việc gì sao? Đồng chí Vu Nguyễn?"
Vu Nguyễn ủy khuất: "Chị Khanh Khanh, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Hay là có chuyện gì đó em làm không tốt khiến chị không vui?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không có." Cố Khanh Khanh bực bội: "Cô tránh ra trước được không? Trên lầu còn có chị dâu muốn xuống."
Vu Nguyễn liếc nhìn chị dâu bị chặn ở cầu thang, cô lùi lại, khi các chị dâu đi xuống, cô kéo Cố Khanh Khanh sang một bên nói chuyện.
Các chị dâu tò mò nhìn sang, có người liếc nhìn sang tận vài lần.
Cố Khanh Khanh nhìn cái tay của Vu Nguyễn nắm cổ tay mình, muốn rút ra mà không rút được, không biết Vu Nguyễn này sức lực đâu ra mà mạnh dữ?
Cô thở dài: "Đồng chí Vu Nguyễn, cô có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Chị Khanh Khanh." Vu Nguyễn nghĩ rồi lại nghĩ, bản thân cảm giác như đã tìm ra được chân tướng: "Có phải chị dâu em nói với chị cái gì? Cho nên chị mới lãnh đạm với em như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-260.html.]
"Không có nha!" Cố Khanh Khanh không chút do dự đáp lời: "Tôi chỉ không thích tùy tiện nói chuyện với người khác, trừ khi là người quen."
“Như vậy à." Vu Nguyễn không biết có nên tin hay không, cô buông tay ra, nói với Cố Khanh Khanh: “Vậy thì tôi đây muốn biết, chị Khanh Khanh, tại sao chị lại đi chia rẽ nhân duyên của tôi? Tôi hẳn là không làm gì chị nhỉ?"
Ở đây không có ai, Vu Nguyễn không nghẹn làm cái gì cho mệt, cô phải hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Cố Khanh Khanh vẫn dùng lý do như cũ: "Cô đang nói về chuyện anh Giải Phóng? Anh ấy là chiến hữu của chồng tôi, anh ấy trước kia nói qua, chỉ muốn tìm một người con gái nông thôn bình thường, có biết chữ hay không không sao cả. Tính tình ngay thẳng đanh đá một chút là được. Đối tượng có văn hóa làm anh ấy cảm thấy áp lực."
Vu Nguyễn cau mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cố Khanh Khanh tìm tòi, ráng xem có nói thật không. Trên thế giới này có nam nhân như vậy à? Không muốn tìm vợ có văn hóa.
Trần Giải Phóng cô đã từng nhìn thấy từ xa, vẻ ngoài bình thường vô cùng, chỉ mỗi cái khí chất cực kỳ có tinh thần kia hấp dẫn người, còn lại thì không có ưu điểm nào khác.
Nhưng mà hắn là Phó Liên Trường rồi.
Vu Nguyễn coi trọng chính là điểm này.
Cô xuất thân trung bình, cũng chỉ học hết trung học cơ sở. Người thành phố căn bản chướng mắt. Nếu không muốn gả đến nông thôn thì chỉ có thể ở bộ đội tìm người thích hợp. Ở đảo mặc dù điều kiện khổ chút, cơ mà ít nhất có anh trai ở, sẽ giúp đỡ được phần nào.
Hơn nữa, mì, gạo, dầu trên đảo không cần phiếu. Anh trai Vu Thành mỗi tháng trợ cấp 80 đồng, tính tính Trần Giải Phóng tệ lắm cũng chừng 60 đến 70 tệ.
Phải biết công nhân trong thành phố một tháng chỉ 20 đồng thôi, nếu gả cho Trần Giải Phóng rồi, tiền đó không phải là của cô à?!
Nhìn thấy ánh mắt lập lòe đầy mưu tính của cô ta, Cố Khanh Khanh không biết cô ta lại đang đánh cái chủ ý gì. Cô một chút cũng không muốn nhìn thấy cô ta, theo bản năng là cô đã không thích người này rồi.
Cô chào Vu Nguyễn rồi rời đi, mặc kệ là cô ta có nghe thấy hay không.
Bây giờ cô không phải đến lớp, cô muốn làm cái gì cũng có thời gian, không cần vội vàng, về sau mỗi ngày có thể ngủ nướng.
Nghĩ thôi đã vui vẻ quá đi.
Bầu trời xanh và trong, thỉnh thoảng có một hoặc hai con chim bay băng qua biên giới.
Cô đang đi trên con đường khu Bắc, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời, hoặc nhìn cây cọ cao lớn ven đường. Tâm tình hỏng bét vừa rồi đỡ đi phần nào.
Khi về đến nhà, Hứa Niệm đã đợi sẵn ở cửa, tay chị ấy còn xách theo một túi hồ đào.
“Khanh Khanh.” Cô lúc này không tiện di chuyển nên cũng dứt khoát đứng im, chờ chị em tốt lại đây.
“Vâng!” Nhìn thấy chị, Cố Khanh Khanh nở nụ cười hạnh phúc chạy tới, cầm lấy túi quả hồ đào, dìu chị ấy đi vào trong: "Chị hai ba tháng nữa là sinh rồi, anh Triệu an tâm cho chị một mình ra ngoài à?"
"Hôm nay không phải là A Tuy nhà em đi học sao? Mang cho thằng bé ít hồ đào, nghe nói có thể bổ não. Có phải vậy không thì chị không rõ ràng lắm.
Hứa Niệm bước vào cùng Khanh Khanh, nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của em ấy, cô buồn cười.