Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:39
Lượt xem: 12
Qua thêm nửa tháng, Cố Khanh Khanh có thời gian rỗi sẽ dạy Thẩm Tuy viết chữ, thằng bé thật thông minh, hầu như nhìn qua là không quên được, cái này làm cô giật mình.
Trong nửa tháng, Thẩm Tuy đã biết được 1.500 từ mới, buổi tối Sở Đại cùng Cố Khanh Khanh sẽ thay phiên nhau kiểm tra thằng bé, bọn họ phát hiện hắn không chỉ nhớ rõ, mà còn nhớ rất rõ ràng các nhóm chữ.
Hôm nay kiểm tra để phân lớp, không phân theo tuổi, dựa theo thành tích mà phân.
Trẻ em trên đảo đa phần sẽ tòng quân, các bé gái bồi dưỡng tốt có thể đi đoàn văn công hoặc là làm một văn chức.
Cả hai dạng đều không được thì về sau cũng chỉ có thể về nông thôn trồng trọt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai vợ chồng trước tiên đưa Thẩm Tuy đến lớp học để làm bài kiểm tra. Căn nhà gốc là hai tầng, tầng một làm văn phòng, lầu hai làm phòng học.
Bây giờ một lần nữa được bố trí lại, ở trên lầu thành 5 lớp học, dưới lầu một văn phòng, một phòng để tài liệu.
Mặc dù cách bố trí của tòa nhà số 1 cũng giống như các tòa nhà khác nhưng diện tích là lớn nhất, ban đầu được dùng làm sở chỉ huy, để bản bản đồ phòng thủ bờ biển.
Sở Đại và Cố Khanh Khanh đưa cậu nhóc vào phòng học, đôi vợ chồng trẻ từ cửa sổ kính bên ngoài quan sát, thấy Thẩm Tuy ngồi xuống quay đầu nhìn bọn họ, Cố Khanh Khanh cười cười, Sở Đại khẽ gật đầu.
Trái tim hỗn loạn của Thẩm Tuy lập tức bình tĩnh trở lại, cậu lấy ra một cây bút chì trong cặp sách, ngồi im chờ giáo viên phát giấy kiểm tra.
Bên cạnh có đứa nhỏ tiến lại gần, mà thằng bé mặt lạnh mím môi không nói một lời.
Nhìn thấy thằng bé, không hiểu sao Cố Khanh Khanh nhớ đến anh cả cô, không biết so với Cẩu Thặng ai lạnh hơn nhỉ? Nếu Cẩu Thặng biết cô tìm cho anh ấy một đứa em trai lạnh như tảng băng ....
Nghĩ đến đây cô đã nhịn cười không nổi rồi.
Sở Đại ánh mắt tùy ý xem cách bố trí trên lầu, nói với vợ: "Khi nào có thời gian anh sửa lại lầu hai, bỏ đi phòng khách."
“Hả?” Cố Khanh Khanh khó hiểu: "Vì sao vậy anh?"
Nam nhân liếc nhìn vợ: "Trên lầu tổng cộng có hai phòng thôi, A Tuy ở một phòng, nếu là em ..." Ánh mắt anh rơi vào trên bụng vợ, ánh mắt ôn nhu: "Thật sự có, giống như Triệu Trạch nói có thể một cặp sinh đôi nam, thì cũng phải có phòng riêng, không thể để chúng dán lại với nhau."
Cố Khanh Khanh không ngờ anh lại nghĩ xa như vậy, cô sững sờ một lúc rồi nở nụ cười: "Vậy anh định ngăn ra một phòng sao?"
“Hai phòng.” Người đàn ông mặt không thay đổi: “Phòng khách đủ lớn, chỉ chừa một hành lang để mở cửa. Chỉ cần có thể dẫn ra ban công là được, nói không chừng về sau còn sinh thêm con gái."
Bên cạnh anh là chị dâu đang khẩn trương nhìn con trai nhà mình thi ở bên trong, không hề chú ý đến những gì họ nói chuyện, Cố Khanh Khanh thẹn thùng nhéo cái tay của anh.
"Nam nhân cúi người, ghé sát vào tai vợ: "Không muốn sinh con gái cho anh sao? Hả? Em gái?"
Ngữ khí của Sở Đại không một chút để ý xung quanh.
Cố Khanh Khanh lắp bắp: "Nào ... nào có đâu, anh muốn sinh thì sinh nha." Cô xấu hổ quá, hạ thấp âm thanh: "Nếu hai đứa con gái thì sao?"
Nam nhân cà lơ phất phơ: “Vậy thì sinh thêm một đứa con trai.”
Cố Khanh Khanh đẩy anh ra, bĩu môi: "Anh thích con trai hơn con gái? Nhất định phải có con trai sao?"
"Không có." Sở Đại buồn cười: "Có ba nam nhân chạy việc vặt cho em càng tốt hơn mà, đúng không, vợ à?"
Cố Khanh Khanh bẻ ngón tay tính tính, Sở Đại, nam, cô, nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-259.html.]
Thẩm Tuy, nam, hai con gái.
Hình như là nên sinh thêm một đứa con trai nữa.
Cô nghĩ đến một khả năng khác: "Lỡ như sinh được một đôi long phượng thì sao?"
“Vậy thì em bớt việc." Nam nhân khẽ cười: "Cũng đỡ phải chịu khổ một lần."
Cố Khanh Khanh bĩu môi, nghĩ đến vết đỏ trên bụng Hứa Niệm như mạng nhện, cô bắt đầu trầm mặc.
Thấy vợ đột nhiên im lặng, Sở Đại lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho em ấy.
Cố Khanh Khanh vừa nhai kẹo, vừa cảm thấy bồn chồn, nhìn Thẩm Tuy trong lớp đang chăm chỉ làm bài.
8h Sở Đại phải đến doanh trại, anh ấy là người đầu tiên rời đi.
Cố Khanh Khanh và chị dâu Chu nói chuyện với nhau ——
"Khanh Khanh à, Đại Mao nhà chị chắc là có thể lên lớp 5 nhỉ?"
Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút, Chu Đại Mao rất chăm chỉ đọc sách, đầu óc nhanh nhẹn, cô gật đầu cười: "Chắc không có vấn đề gì đâu. Hiện tại Đại Mao đã đọc được hơn 50 bài thơ rồi, thằng bé là người thông minh, còn chịu khó."
"Là em dạy tốt! Đứa nhỏ này tính toán nhanh nhạy lắm." Được khen, chị dâu Chu như được ăn mật ngọt vậy.
Ai mà không thích cô giáo khen con mình chứ?
Cố Khanh Khanh tuy không còn là giáo viên nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
“Khanh Khanh, Thẩm Tuy nhà em chắc là có thể được phân vào lớp 5 nhỉ? Có hai vợ chồng dạy dỗ, chắc là không thể kém được." Cô lại nhìn cậu bé sống lưng thẳng ở bên trong.
Cố Khanh Khanh cong môi cười: "Em không biết, phải xem thằng bé."
"Bốn năm nữa thằng bé có thể nhập ngũ rồi, Khanh Khanh, em nghĩ thế nào?"
"Xem ý nguyện của thằng bé nha, em với Sở Đại đều tôn trọng lựa chọn của thằng bé."
Chị dâu Chu gật đầu: "Đứa nhỏ này gặp được vợ chồng em là phúc khí của nó. Lấy gia cảnh nhà em, muốn đưa đến nơi nào nhập ngũ chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao, muốn đến binh đoàn nào, tùy ý mà chọn."
Cố Khanh Khanh chỉ cười mà không nói lời nào.
Trong đây rất nhiều người từ quân khu Phương Nam điều động lại đây, có người quen biết Sở Đại, biết Sở Đại là con trai thủ trưởng.
Cô chẳng buồn giải thích gì cả, kẻo người khác nghĩ là khoe khoan hay gì đó.
Tám giờ rưỡi, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên bắt đầu thu dọn bài thi.
Những đứa trẻ tung tăng chạy ra ngoài như những chú chim được phóng sinh.
Cố Khanh Khanh sờ sờ kẹo mà Sở Đại cho vào túi cô lúc này, đưa cho Thẩm Tuy, ôn nhu hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Thẩm Tuy gật đầu, lột viên kẹo đưa đến cho Cố Khanh Khanh, sau đó bản thân mới lấy viên khác lột vỏ.