Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:35
Lượt xem: 6

Buổi trưa về đến nhà, chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn cho cả nhà, cô cười nói: "Cuối cùng em không cần đi dạy nữa rồi, cơ mà A Tuy ngày mai phải đi học."

Nói rồi cô gắp một miếng thịt heo vào bát của Thẩm Tuy: "A Tuy, ngày mai em đi học được không? Chị và anh rể đưa em đi."

Sự xuất hiện của nhóm cán bộ, chiến sĩ thứ hai trên đảo khiến áp lực của nhóm thứ nhất giảm mạnh, trưa và tối Sở Đại và những người khác vẫn có thể về nhà bình thường, gần đây nhà bọn họ đều ăn cơm ở nhà.

Thẩm Tuy chưa bao giờ đến trường, nghe thấy lời này hai mắt cậu tối sầm, tay cầm đũa dùng sức quá nhiều nổi đầy gân xanh.

Hai tuần trở lại đây, Cố Khanh Khanh nuôi thằng bé béo lên một vòng, mặt đã có da có thịt, không còn gầy trơ xương nữa.

Vấn đề màu da đúng là trời sinh, thằng bé cùng Sở Đại giống nhau, một người tái, một người trắng.

Chỉ có Cố Khanh Khanh mùa đông thường xuyên mặc áo dài tay mới trắng được chút ít. Tới hè rồi phỏng chừng đen như than.

Sở Đại tinh ý phát hiện được Thẩm Tuy sợ hãi môi trường xa lạ, anh lên tiếng động viên: "Cố gắng hết sức. Trong trường có người bắt nạt em, em có thể đánh trở về, anh rể chống lưng cho em."

Tay cầm đũa của cậu bé hơi buông lỏng, ra sức gật đầu.

Gần đây trên đảo xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, quân tẩu nhóm thứ hai lên đảo mỗi nhà cũng ba bốn con. Trương Tháp không biết dùng biện pháp gì, chẳng mấy chốc đã trở thành thủ lĩnh của tất cả bọn trẻ.

Chỉ có Thẩm Tuy là không bao giờ chơi với họ.

Thằng bé, hoặc đi cùng Cố Khanh Khanh xới đất, nhổ cỏ, hoặc lên núi đốn củi, mỗi lần trở về sẽ mang trái cây dại mới lạ cho Cố Khanh Khanh.

Mấy thứ này cậu ăn thử rồi, không có vấn đề gì mới dám mang về. Cố Khanh Khanh cho cậu kẹo, cậu vẫn luôn để dành trong hộp sắt, mỗi ngày chỉ ăn một viên.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Cố Khanh Khanh ấn nam nhân lên giường, lúc tháo dây thắt lưng của anh liền nhớ tới một chuyện ——

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh trai.” Cô chớp mắt.

“Hả?” Sở Đại rút thắt lưng ném sang một bên, vừa định tiếp lời, liền nghe thấy em ấy nói: "Kinh nguyệt của em ... Hình như hai ngày này nên tới rồi, cơ mà hôm nay còn chưa tới."

Động tác tay của anh dừng lại, chân dài sải bước đến chỗ tấm lịch, lật lại một ngày tháng trước bị anh khoanh đỏ, đã trôi qua 32 ngày rồi.

Anh xoa lông mày, ngồi lại trên giường, ôm lấy người con gái anh thương vào lòng, vừa bực mình, vừa buồn cười mắng ra một câu thô tục. Trong lòng là mừng rỡ như điên, anh vô cùng chờ mong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-257.html.]

Lòng bàn tay to ấm áp phủ lên bụng dưới của vợ, giọng nói của người đàn ông run rẩy không dễ phát hiện ra: "Trên đảo có một nữ quân y, ngày mai đi khám?"

Cố Khanh Khanh để anh ôm cô, cô dụi đầu vào lồng n.g.ự.c anh, trong lòng vui vẻ không thể chịu nổi: "Được nha, trưa mai đi? Anh có thể đi cùng em không?"

“Được, sáng mai em đưa A Tuy đến trường trước, buổi trưa về anh cùng em đi phòng y tế." Sở Đại nhíu mày nhìn xuống cái bụng phẳng lì của vợ.

Cố Khanh Khanh vuốt ngón tay thon mảnh của anh, qua thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Nếu không có thai, anh có thất vọng không?"

Nam nhân cúi đầu hôn lên đuôi tóc cô, cười nói: "Như thế nào làm vậy được? Chỉ cần đủ cần mẫn, sớm hay muộn cũng sẽ mang thai. Nhưng cô giáo Cố à, em đã sẵn sàng làm mẹ chưa?"

Anh tương đối lo lắng cho cô gái nhỏ của anh, ngày thường tính tình sang sảng vô tư, mỗi lần nhìn Hứa Niệm ôm bụng to đi tới, anh đều nhịn không được nghĩ đến cô gái nhà anh tính tình hấp tấp.

"Tất nhiên rồi! Em đã hơn mười tám, mười chín rồi! Anh cũng đã 22 rồi, lại không sinh con nữa khẳng định sẽ có người ở sau lưng nói bậy về chúng ta."

Nam nhân thấy ngữ khí của vợ có phần hạ xuống, anh bình tĩnh nói: "Có người nói bậy sau lưng chúng ta?"

Cố Khanh Khanh ôm lấy cổ anh, dụi đầu vào cổ người đàn ông, cô lẩm bẩm nói: "Em không biết là ai đã nói. Mẹ Tiểu Hoan nửa tháng đây khá bận, quần áo làm cho A Tuy hôm qua mới làm xong. Hôm qua khi em đi lấy, chị ấy kéo em ra, lặng lẽ nói mấy câu. Không biết ai thả ra tin đồn nhảm nhí, nói là em không thể sinh được, anh mới mang A Tuy trở về, nói là em trai, kỳ thực là xem như con trai mà nuôi nấng."

Nghe xong, nam nhân bật cười, gật đầu nói: "Thật đúng là xem như con trai mà nuôi."

Mặc dù Thẩm Tuy đã mười hai tuổi, nhưng tính cách quái gở, mẫn cảm. Cố Khanh Khanh phí bao nhiêu tâm huyết lên người thằng bé.

Nữ nhân vươn tay nhéo eo anh ấy, cho đến khi nam nhân đau quá xin tha mới buông, đối diện với ánh mắt trêu chọc của anh, cô hừ một cái: "Dựa vào cái gì nói em không thể sinh? Vì cái gì? Sao không thể nói là anh không được?"

Sở Đại không ngờ em ấy vì chuyện này mà tức giận, ánh mắt thâm ý: "Cái này lòng em hẳn là rất rõ ràng."

“Không biết xấu hổ!” Cố Khanh Khanh làm mặt quỷ, sau đó nép vào trong tay anh không chịu nhúc nhích: “Anh trai, anh nói ngày mai A Tuy có thể thích ứng được với trường học không? Em sợ thằng bé không hòa hợp được với bạn học, sợ giáo viên điểm tên trả lời, do thằng bé không thích nói chuyện."

“Nhìn xem, đây là nỗi lo khi nuôi con." Nam nhân buồn cười: "Đứa nhỏ này phải đi những nơi nhiều người để tôi luyện. Anh hỏi qua rồi, hỏi thằng bé về sau có phải muốn làm hải quân?"

Cố Khanh Khanh tò mò, ngửa đầu hỏi: “Thằng bé nói cái gì?"

“Thằng bé nói muốn đi Binh Đoàn Xây Dựng." Lúc nghe được Sở Đại còn phải giật mình.

Anh vốn tưởng đứa nhỏ này sẽ nói là muốn làm hải quân, hoặc muốn đến quân khu Phương Nam vào binh đoàn xe tăng, không nghĩ đến thằng bé lại trả lời như vậy.

Loading...