Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:33
Lượt xem: 9

Lúc 5 giờ 30 phút chiều, Cố Khanh Khanh trở lại, một lớn một nhỏ còn đang dựng nhà kính ở trong sân, cô nhìn thùng nhựa liền biết Trương Tháp đã tới. Cô xách nửa thùng tôm tung tăng đi vào phòng bếp.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, sau đó tiếp tục dựng nhà kính.

Trở lại nhà bếp, cô đang suy nghĩ buổi tối làm sủi cảo nhân gì đâu. Trong đầu định ra vài loại, xong rồi gạch bỏ đi hết, cuối cùng lưu lại ba lựa chọn ——

Sủi cảo rau hẹ trứng gà, sủi cảo tôm, và nhân thịt heo cải trắng.

Tôm toàn bộ còn sống.

Vừa lúc nửa thùng tôm mà Trương Tháp mang đến ba người không ăn hết được, một phần làm sủi cảo, thừa lại một ít mai nấu cháo hoặc nấu mì.

Nói liền làm, cô từ tủ đồ bên dưới tìm ra bột mì, bắt đầu nhào. Có thể là nghĩ đến chuyện nhà của Bạch Đào, càng nghĩ càng thấy ngứa tay. Động tác càng trở nên mạnh bạo.

Sở Đại nghe tiếng loảng xoảng từ trong bếp truyền đến, liếc mắt nhìn thiếu niên thất thần không đưa gỗ cho anh.

"Đừng lo lắng, cứ đợi cô ấy trút giận ra hết là tốt thôi!"

6 giờ rưỡi.

Một chút ánh sáng rực rỡ vẫn còn ở đường chân trời, hoàng hôn rực sáng như lửa.

Mặc dù nấu một nồi sủi cảo lớn nhưng Cố Khanh Khanh vẫn nấu thêm ít cơm vì sợ ăn không no. Cô nấu thêm ít tôm luộc. Nước chấm thì có nước tương gừng băng, thêm ít hành lá cùng rau thơm thái nhỏ.

Thay vì mang đồ ăn ra ngoài sân, cô quyết định tối nay ăn cơm ở phòng khách, chạng vạng bên ngoài trời hơi lạnh.

Sắc trời tối sầm đi, bên ngoài dựng nhà kính đã ổn, Cố Khanh Khanh đi gọi hai người Sở Đại và Thẩm Tuy vào nhà ăn cơm.

Sở Đại từ trên giá gỗ ngay ngắn nhảy xuống, vỗ vỗ bụi trên tay, nói với đứa nhỏ: "Ăn cơm trước, ngày mai em mang đồ đạc trả lại quân nhu."

Cố Khanh Khanh sợ thằng bé không thích ứng một mình đến chỗ quân nhu, muốn mở miệng thì bị nam nhân lắc đầu ngăn lại.

"Khanh Khanh, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn ở bên cạnh thằng bé, mà thằng bé cũng không thể núp sau lưng chúng ta không rên lên một tiếng."

Cố Khanh Khanh nhíu mày, cô hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé: "Chú Tiền ở chỗ quân nhu hôm nay em gặp rồi đúng không, chú ấy là người tốt, em ngày mai mang công cụ trả lại, nói cảm ơn chú ấy, được không? Ngày mai chị còn phải đi dạy học, trong bếp có cái ngăn tủ nhỏ, bên trong có kẹp, lấy năm viên, làchị khen thưởng em."

"Khen thưởng cho A Tuy chúng ta dũng cảm như vậy. Được không?"

Đôi mắt đen của Thẩm Tuy nhìn cô không chớp, sau đó chậm rãi gật đầu.

Hóa ra làm việc là có khen thưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-256.html.]

Cố Khanh Khanh xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Cùng anh rể đi rửa tay rồi ra ăn cơm, người hai người dơ quá, trước khi vào nhà dùng khăn lâu phủi bớt bụi trên người đi."

Một lớn một nhỏ làm theo, Cố Khanh Khanh vừa lòng gật đầu.

Trong phòng khách có một ngọn đèn nhỏ màu cam, ánh sáng ấm áp tràn xuống chiếu vào hai nam nhân ngồi trước bàn ăn.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngồi đối diện nhau, bên trái Thẩm Tuy là anh rể, bên phải là chị gái.

Cố Khanh Khanh đưa cho Thẩm Tuy cái thìa lớn, chỉ vào tô sủi cảo lớn: "Muốn ăn cái gì thì tự mình múc, không đủ no trong nhà còn có cơm."

Cậu bé trông có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc thìa, rồi từ từ xúc một thìa sủi cảo vào trong chén, còn có nước canh.

Ngay khi Cố Khanh Khanh định động viên, cô lại thấy đứa nhỏ đưa chén sủi cáo đến trước mặt cô, sau đó múc cho Sở Đại, cuối cùng mới đến lượt mình.

Cố Khanh Khanh và nam nhân đối diện nhìn nhau, kìm nén cảm xúc trong mắt: "Cảm ơn A Tuy, ăn cơm đi."

Nói xong bắt đầu động đũa ăn cơm.

Cô đói bụng quá, chiều ở chỗ Bạch Đào bị hoảng sợ, về nhà lâu rồi vẫn chưa hoàn hồn.

Lần này lên cơn thèm ăn, cô nhanh chóng ăn hết sủi cảo trong chén.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhân tôm tươi bóc vỏ, mềm ơi mềm, cô đang băn khoăn không biết sáng mai có nên làm tiếp sủi cảo không? Ngay sau đó lắc đầu, cảm thấy vẫn lên chiên đầu tôm ăn kèm, còn thịt tôm thì nấu cháo.

Thấy vợ ăn ngon miệng, Sở Đại chậm rãi chấm sủi cảo vào nước tương: "Ngày mai em mang A Tuy đi học sao?"

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang ăn cơm, thiếu niên không phát ra tiếng, lắc đầu: "Để cho A Tuy chậm vài ngày nữa rồi đi. Nhóm cán bộ, chiến sĩ thứ hai lên đảo còn mười ngày nữa. Lần trước anh nói phía trên phái văn chức đến dạy học, là thật chứ?"

“Là thật.” Nhìn thấy thiếu niên không ngẩng đầu, tai vẫn vểnh lên chăm chú nghe, Sở Đại cười, trong lòng thầm nghĩ, vẫn còn là trẻ con, anh nói: "Nhóm chiến sĩ thứ hai lên đảo mang theo vợ con nhiều, trường học sẽ mở rộng lên nữa."

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, chỉ một cái thoáng qua, thoải mái nói: "Vậy vừa lúc, mười ngày nữa em có thể từ chức."

Sở Đại biết tâm tư của vợ, dạy học vốn chính là vì trẻ con trên đảo không đi học cho nên lâm thời phải ra ngựa, thế nhưng anh không thể nhịn cười được: "Có người trăm phương nghìn kế muốn làm giáo viên không được, cô giáo Cố nhà chúng ta mỗi ngày là nghĩ thế nào để từ chức."

“Anh trai, đừng nói nữa, em đau đầu quá.” Đầu óc Cố Khanh Khanh nghĩ đến chuyện Bạch Đào cùng cô em chồng, cái đầu muốn bự ra.

Nam nhân bật cười thành tiếng.

Sau bữa ăn, Sở Đại và Thẩm Tuy dọn dẹp bàn ăn, Cố Khanh Khanh cầm chổi quét sàn, cả nhà vô cùng hài hòa.

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, Thẩm Tuy đã ở nhà hơn nửa tháng, nhà trống trên đảo gần như chật kín, có năm văn chức đến đảo lần này. Trường học ban đầu là hai lớp, một lần nữa phân chia, giống như các trường tiểu học bình thường..

Cố Khanh Khanh hôm nay kết thúc tiết dạy cuối cùng, vui vẻ từ chức.

Loading...