Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:31
Lượt xem: 8
Cố Khanh Khanh khóe miệng giật giật, muốn nói cơ mà Hứa Niệm đã nhắc nhở cô, cô nghẹn lời muốn nói vào trong lòng.
Chị A Niệm nói cô là chuyện của Bạch Đào thiếu trộn lẫn vào.
Cô đều nhớ rất kỹ.
Lại ngồi nói chuyện với Bạch Đào một lúc, giọng điệu của chị ấy dần dần bình tĩnh lại, Cố Khanh Khanh biết chị ấy không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.
Cùng Vu Thành trở về còn có Vu Nguyễn, nghe Cố Khanh Khanh hỏi han Bạch Đào ân cần, vậy mà đối với cô thì mặt nặng mày nhẹ, hừ, dối trá đến cùng cực.
“Cô giáo Cố." Vu Thành mở miệng nói: “Ít nhiều nhờ em, bằng không Tiểu Đào một mình ở nhà, anh không dám nghĩ ..."
Cố Khanh Khanh ngắt lời anh ấy: "Vu liên trường, là Tiểu Dương kêu em vào trong. Người cứu chị Đào tử chính là con trai anh cùng quân y Triệu, chị ấy đang mang thai, sao mà có thể chọc chị ấy tức giận chứ."
Không cần Vu Thành mở miệng giải thích, cô nói với chị Bạch Đào: "Chị Đào Tử, nhà em còn có việc đi về trước, chị nghỉ ngơi cho khỏe, quá một đoạn thời gian em đến thăm chị."
Nhìn thấy vẻ mặt giả tạo, giả mù sa mưa của Vu Nguyễn và sự thờ ơ trên khuôn mặt Vu Thành, cô nghẹn muốn chết, chỉ muốn chạy nhanh về nhà.
“Được.” Bạch Đào không lưu người, biết em ấy không thích Vu gia, dứt khoát nói: "Lần sau chị đi tìm em."
“Vâng.” Cố Khanh Khanh tâm phiền ý loạn rời khỏi nhà Vu Thành, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, rồi từ từ thở bầu không khí vẩn đục trong lồng n.g.ự.c ra.
Trên đường về mà lòng rối bời, mặt mũi cũng không phải rất đẹp, vốn có chị dâu mở miệng chào hỏi, thấy bộ dạng này lời nghẹn trong cổ họng, không có phát ra tiếng.
“Kẽo kẹt ——” đẩy cửa nhà mình đi vào.
Nhìn thấy sân nhà chất đống gỗ đã được cưa thành từng khối, cô ngẩng đầu nhìn thấy Sở Đại, tự dưng chạnh lòng ghê gớm.
“Anh trai.” Giọng cô nhẹ nhàng kêu lên.
Sở Đại đang cưa gỗ, Thẩm Tuy dùng thước và bút đánh dấu khoảng cách cho anh.
Nghe thấy giọng nói của vợ, Sở Đại đặt cưa xuống, đi tới, nhìn thấy đuôi mắt vợ đỏ bừng, không để ý đến Thẩm Tuy, ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Làm sao vậy, vợ à?"
“Không có việc gì." Cố Khanh Khanh ghé vào lồng n.g.ự.c của anh mới cảm thấy an ổn trở lại: "Em vừa đi đến nhà chị Đào Tử đưa dưa chua, chị ấy té xỉu."
Sở Đại giật mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng vợ: "Triệu Trạch sang kiểm tra chưa?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh Triệu sang rồi, anh ấy nói là do bị chọc tức, đã tỉnh lại, không có việc gì."
“Vậy thì tốt rồi.” Sở Đại hôn lên trán vợ: “Em bị dọa sợ rồi đúng không." Anh không hỏi nguyên nhân cụ thể, chuyện nhà người khác anh không phải thực quan tâm, loại chuyện riêng này không tiện hỏi.
Nghe được những lời an ủi nhẹ nhàng của anh, Cố Khanh Khanh gần như bật khóc, cô ôm chặt lấy Sở Đại để cảm nhận hơi ấm trên người anh, nép vào trong vòng tay anh lắc đầu.
Một bàn tay tái nhợt, nhỏ xíu cầm lấy tay cô. Cố Khanh Khanh cảm thấy khi mình mười tuổi, cổ tay còn lớn hơn thế này nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-255.html.]
Thẩm Tuy cầm trong tay ba cái kẹo sữa, đều là Sở Đại cho.
Cậu nhóc chưa bao giờ ăn kẹo đã không ngần ngại đưa hết cho Cố Khanh Khanh——
"Chị, ăn đi."
Cố Khanh Khanh rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng khóc nức nở trong vòng tay của Sở Đại.
Đến giờ cô nghĩ mà sợ, nếu là chị Đào Tử xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ trong bụng chị ấy xảy ra chuyện gì ...
Cố Khanh Khanh không dám nghĩ tới, vừa rồi ở nhà Vu Thành, Sở Đại không ở, cô đã cố gắng trấn định hết sức có thể, đến giờ trước mặt chồng không thể kìm nén được.
Nghe thấy tiếng khóc, Sở Đại trong lòng như bị kim đâm, rũ đầu nhắm mắt không đành lòng, chằm chống lên cằm em ấy: "Không có việc gì, không có việc gì."
Thẩm Tuy vẫn đưa tay ra, ba viên kẹo nằm yên lặng trong lòng bàn tay nhỏ bé của. Đôi mắt đen nhánh xẹt qua sự đau lòng.
Chính bản thân cậu không biết an ủi chị gái thế nào, làm sao để chị gái vui vẻ.
Ánh mắt càng thêm ảm đạm, thậm chí mang theo sự thống khổ.
Hai người lớn một đứa nhỏ đứng đó hai phút đồng hồ, Cố Khanh Khanh lau đi nước mắt trên vai Sở Đại, lúc này mới phát hiện ra Thẩm Tuy vẫn vươn hai tay cúi đầu nhìn ngón chân cô, không nói lời nào.
Thật vất vả lắm quan hệ mới gần thêm được một chút, cô sợ Thẩm Tuy lần nữa tự mình phong bế, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của nam nhân, cầm viên kẹo trong tay thằng bé, chính mình lột một viên, lại một viên nữa đưa tới bên miệng Sở Đại, viên cuối cùng đưa cho thằng bé.
“Em đừng buồn, A Tuy, chị không sao đâu.” Cố Khanh Khanh dịu dàng dỗ dành, giọng còn rưng rưng: “Tối nay sẽ làm món tôm luộc cho em ăn, được không?"
Thẩm Tuy nhìn cổ tay trước mặt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ gật đầu nhìn mà thôi.
Sở Đại xoa đầu, cầm lấy viên kẹo Cố Khanh Khanh đã bóc ra nhét vào miệng cậu bé, tự mình nhai kẹo: "Cho em ba viên cũng không biết lưu lại tự mình ăn. Mà thôi, xem em còn biết quan tâm chị của em, lát nữa cho thêm."
“Vợ à, đi rửa mặt trước đi, lát nữa đưa đứa nhỏ này đi bờ biển bắt tôm.” Sở Đại xoa xoa cái cái đầu nhỏ của Cố Khanh Khanh.
Cô bất mãn: "Em có phải trẻ con đâu!"
Nghe được tiếng gầm tức giận của vợ, Sở Đại cảm thấy nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Lần sau anh chú ý, cô giáo Cố."
Thấy vợ tức giận phì phì đi vào sân, Sở Đại cầm cái cưa, trở lại trước cái đầu gỗ, áo sơ mi của người đàn ông bị cuốn lên trên, lộ ra cổ tay trắng nõn gầy guộc.
Đây là lần đầu tiên cậu bé ăn kẹo, có chút không thể phản ứng kịp với mọi thứ, vị kẹo sữa thơm ngào ngạt, trong đôi mắt u ám có phần khó hiểu và sững sờ.
Đây là ... Ngọt?
Một lúc sau, nữ nhân ôm một mảnh vải đen đi ra ngoài, nói với Sở Đại: "Em đi tìm mẹ Tiểu Hoan làm cho A Tuy hai bộ quần áo, hai người đừng đi bắt tôm, ở nhà làm nhà kính đi. Chờ lát nữa cháu trai nhỏ mang hải sản lại đây." Hai ngày trước cô từ quần áo chồng sửa lại thành hai bộ quần áo cho Thẩm Tuy, phát hiện đứa nhỏ này quá gầy.
“Được.” Sở Đại miệng ngậm cây bút, liếc mắt nhìn thiếu niên đứng ở bên cạnh: “Đừng thất thần, làm trợ thủ cho anh rể."