Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:29
Lượt xem: 9
Cố Khanh Khanh vội vàng đi theo Vu Dương vào nhà, đặt cái tô đặt đại lên bàn, nhìn thấy Bạch Đào nằm bất động trên mặt đất, cô vừa lo vừa tức giận.
“Chị Đào Tử?” Cô vội vàng đỡ chị ấy dậy, đỡ chị ấy dựa vào người mình, nhẹ giọng gọi: "Chị Đào Tử, em là Khanh Khanh, chị bị sao vậy?"
Thấy chị ấy hai mắt nhắm nghiền, Cố Khanh Khanh quay đầu sang Vu Dương bên cạnh nói: "Tiểu Dương, đi phòng y tế gọi chú Triệu đến, mau lên!"
Vu Dương năm tuổi lau nước mắt gật đầu, chạy còn nhanh hơn con thỏ.
Một mình cô không đỡ nổi Bạch Đào đi đâu, mà cũng không dám dịch.
Bởi vì chị Đào Tử giờ đang mang thai, cô không biết làm vậy có đụng đến thân thể chị ấy không, chỉ có thể từ bên cạnh kéo cái chăn bông xuống, chờ Triệu Trạch đến đây thôi.
Triệu Trạch bước nhanh tới, trên lưng mang theo một hộp thuốc.
“Anh Triệu.” Cố Khanh Khanh không biết làm sao, nhìn anh ấy.
Triệu Trạch ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, em gái em làm đúng lắm, không thể tùy tiện động."
Nói xong, anh đưa tay mở mắt Bạch Đào ra, lắc đầu: "Yên tâm, là tức giận quá thôi."
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Anh Triệu, anh có thể đánh thức chị ấy trước được không, lòng em hoảng quá."
Anh từ trong hộp thuốc lấy ra một cuộn da bò, trải ra một bộ ngân châm dài ngắn khác nhau. Triệu Trạch cẩn thận rút ra một cây: "Em gái, anh châm cho chị ấy một cái là được, em cứ tiếp tục đỡ."
Cô gật đầu lia lịa, để Bạch Đào cả người mềm nhũn dựa vào mình.
Sau khi hai cây kim đi xuống, Bạch Đào ngất xỉu tỉnh dậy.
Nhìn thấy mẹ có động đậy, Vu Dương banh không được nữa gào khóc lên, rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi thôi, cô còn sợ chứ càng đừng nói đến Vu Dương.
Cố Khanh Khanh lòng còn sợ hãi, cùng Triệu Trạch ôm Bạch Đào ôm lên giường, giũ giũ chăn bông đắp lên người Bạch Đào.
Đầu của Bạch Đào như búa bổ, tiếng khóc của đứa trẻ khiến cô đau đầu, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cố Khanh Khanh nhanh chóng ôm Vu Dương dỗ dành, tùy ý để thằng bé lau nước mắt trên vạt áo của mình, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Dương đừng sợ, mẹ con không sao, ngoan đừng sợ."
Vu Dương vẫn thút tha thút thít nhìn người phụ nữ trên giường, thanh âm nhỏ hơn đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-254.html.]
Cố Khanh Khanh lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo sữa thỏ trắng, nhét vào miệng đứa nhỏ: "Ngoan, không có việc gì."
Dưới giọng nói êm ái an ủi của Cố Khanh Khanh, Vu Dương rốt cuộc cũng nín khóc, chạy đến bên giường nắm lấy khăn trải giường, miệng ngậm kẹo, hai mắt rưng rưng nhìn mẹ.
Triệu Trạch cất ngân châm đi, đặt vào trong hộp thuốc: "Em gái Khanh Khanh, đi rót một ly nước cho chị dâu uống cho thấm giọng."
“Vâng!” Cố Khanh Khanh vội vàng đi vào bếp, cầm phích nước lên, lúc này cô mới phát hiện tay mình run run, rót nước xong rồi đậy phích nước nóng, cô đưa tay che ngực, tim đập bình bịch không ngừng.
Trở lại phòng ngủ, Bạch Đào cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm Vu Dương bên giường nước nở, Triệu Trạch tự giác thối lui ra ngoài cửa, thấy thấy Cố Khanh Khanh đi tới, liền nói: "Em gái này, bên này em giúp chăm sóc chút nhé, chị dâu vẫn ổn. Anh đi kêu Vu liên trường trở về."
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Anh Triệu, anh bận việc của anh đi." Vừa lúc cô có một bụng chuyện muốn hỏi Bạch Đảo.
Khi bước chân của Triệu Trạch rời khỏi sân, Cố Khanh Khanh bước đến giường, tay cầm cốc nước ấm, kê vào miệng thổi thổi, mới đưa cho Bạch Đào. Đưa tay lau nước mắt chị ấy.
Cô thở dài: "Chị Đào Tử, có chuyện gì vậy?"
Bạch Đào từ trong ngăn kéo bên cạnh Cố Khanh Khanh rút ra mấy viên kẹo nhét cho Vu Dương, bảo con trai ra ngoài đi chơi: "Mẹ không sao, buổi tối con muốn ăn cua ram mặn đúng không, đi tìm anh A Tháp ra bờ biển nhặt cua về cho mẹ được không?"
Vu Dương nước mắt lưng tròng gật đầu, đút kẹo vào túi, quay sang cọ cọ chân của Cố Khanh Khanh: "Tiểu Dương cám ơn thím! Tiểu Dương mang con cua cho thím!"
“Được.” Cố Khanh Khanh xoa xoa tóc thằng bé, đợi thằng bé đi khuất rồi cô mới ngồi bên giường nói với Bạch Đào: “Đứa nhỏ này lau nước mắt nước mũi trên ống quần của em hết rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Đào biết em ấy muốn cho mình cảm thấy tốt hơn, lắc đầu.
"Khanh Khanh, chị không giấu diếm em làm gì, bởi vì chị đã từ chức, không có nói với chỉ đạo viên là để Vu Nguyễn nhận lớp của chị, Vu Nguyễn về quậy một hồi, còn cáo trạng với anh trai."
“Vu Liên Trường nói thế nào?" Lông mày lá liễu của Cố Khanh Khanh gần như xoắn lại thành một cục.
"Hắn hỏi chị vì sao không nói với chỉ đạo viên để Vu Nguyễn nhận lớp của chị, để Vu Nguyễn làm giáo viên mới gả được người tốt." Giọng Bạch Đào suy sụp, nụ cười trở nên gượng gạo, khóe miệng giật giật: "Vu Nguyễn không biết nghe tiếng gió ở đâu. Người ta nói chỉ đạo viên muốn giới thiệu Trần Giải Phóng cho Vu Nguyễn, mà nhà trai không muốn."
Sợ rằng Cố Khanh Khanh sẽ không biết, cô còn nói thêm: "Chính là Trần Giải Phóng từ Binh Đoàn Xây Dựng ấy."
Cố Khanh Khanh có phần chột dạ, cô hỏi Bạch Đào: "Chị là cãi nhau với cô ấy mới ngất xỉu? Người đâu rồi?"
"Đã sớm đi ra ngoài, ở nhà cãi một trận, lúc ấy chị thấy n.g.ự.c đau nhói, sau đó đột nhiên không có ý thức."
Bạch Đào cười mỉa mai: "Chủ yếu là chạy đến chỗ các chị dâu tìm hiểu xem bộ đội có nam nhân nào thích hợp hay không."