Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:27
Lượt xem: 11

Cố Khanh Khanh gật đầu, được nam nhân bế vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường, cô hỏi anh ấy: "Ngày mai nếu em nói muốn đưa A Tuy đi học, anh sẽ cảm thấy thằng bé đồng ý sao?"

“Sẽ.” Sở Đại vén chăn lên, cùng vợ nằm xuống, băng gạc trên mu bàn tay phải của anh đã bị tháo ra, chỉ để lại một vết thương nông đã đóng vảy.

Anh vòng tay phải ôm chặt eo, kéo người vào trong lòng: "Đứa nhỏ này, vì sợ em không thích, sợ bị đuổi đi, sẽ không từ chối mọi đề nghị của em."

Cố Khanh Khanh giật mình, vùi đầu vào cổ anh, ngửi ngửi mùi kẹo sữa quen thuộc, nói: "Vậy em sẽ hỏi trước ý kiến thằng bé, không nóng nảy. Thằng bé thích thì đi, không muốn thì thôi, hẳn là thằng bé muốn trở thành người giống cha, làm quân nhân, lại quá bốn năm chúng ta đưa thằng bé đi tòng quân."

“Tín hiệu cờ là thằng bé tự mình học, trước kia chưa từng ra biển." Nam nhân ôm cô gái mềm mại vào trong lòng: "Đứa nhỏ này anh suy đoán muốn làm hải quân."

Cố Khanh Khanh giật mình, ngay sau đó ôm anh cười: "Như vậy khá tốt."

Nam nhân chống cằm vào đầu vợ, khẽ gật đầu.

Ngủ đến 2 giờ rưỡi chiều, Sở Đại mở mắt ra, nhìn nghiêng người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, hôn lên lông mày, lên mắt người con gái anh thương yêu, động tác mềm nhẹ rút tay phải ra.

Ngắm vợ thêm chốc lát, ánh mắt của nam nhân nhu hòa, giúp vợ kéo góc chăn mới đứng dậy xuống giường.

Anh vào bếp uống nước, định mượn cưa của quân khu để ra sau núi cưa hai cây củi về nhà làm nhà kính, vừa bước vào sân đã thấy cậu bé quay mặt ra cửa sân, đứng bất động ở đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu bé chậm rãi xoay người, đối diện với ánh mắt của nam nhân, Thẩm Tuy mở miệng, ngữ bình bình tĩnh, không có một gợn sóng ——

"Anh rể."

“Ừ?” Sở Đại không ngờ đứa nhỏ sẽ chủ động nói chuyện với mình, nghe xong còn cảm thấy khá hiếm lạ.

"Em đi với anh."

Người đàn ông nghe xong lời này, ý cười trong mắt càng sâu: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi."

Anh vòng tay qua vai thiếu niên, cùng cậu nhóc bước đi, nhận thấy được thân thể cậu nhóc có phần cứng ngắc, rõ ràng không quen cùng người khác thân cận như vậy, Sở Đại chỉ cười tủm tỉm không chịu buông ra.

Vừa đi vừa nói chuyện về khu Bắc gồm những người nào, gặp mặt thì nên xưng hô thế nào, giọng nói của nam nhân mang theo sự lười biếng, bước chân đều đều, không nhanh không chậm.

“Sở doanh trường.” Một chị dâu đang phơi quần áo, nhìn đứa nhỏ bên cạnh qua hàng rào, cất tiếng hỏi: "Đứa nhỏ này là ai?"

Nhìn lạ mắt quá.

“Cậu em vợ." Khóe môi Sở Đại cong lên: "Cậu nhóc không thích nói chuyện."

Thẩm Tuy vốn dĩ không muốn chào người khác, hiện tại vừa lúc không cần mở miệng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ.” Chị dâu kia giũ quần áo, nhìn kỹ vài lần, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc chắn chính là đứa nhỏ mà Sở doanh trường cứu từ thuyền đánh cá, lớn lên khá ưa nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-253.html.]

Có điều quá gầy, y như cột tre, mà Sở Doanh Trường cũng gầy, nhìn cũng hợp.

Sở Đại cả đường đi cùng người ta chào hỏi, thực mau, người trên đảo đều biết đứa nhỏ được cứu trên thuyền đánh cá bây giờ là em vợ của Sở Doanh Trường, ghi tên vào hộ khẩu nhà anh ấy.

Đưa thằng nhỏ đi quân nhu để mượn rìu, cưa, một lớn một nhỏ đi ra sau núi.

Cố Khanh Khanh tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều, cô tìm khắp nhà không thấy Sở Đại, cô lên lầu gõ cửa lần nữa, gọi Thẩm Tuy mấy lần nhưng không thấy trả lời.

Mặc dù cửa không đóng chặt, nhưng lại bị che khuất, Cố Khanh Khanh không có vươn tay đẩy ra.

Thẩm Tuy không còn nhỏ nữa, cô không thể tùy ý vào phòng cậu bé.

Xuống lầu, cô ước chừng hai người vào núi phía sau nhà chặt cây làm nhà kính rồi, không biết là ai chủ động, cô hy vọng Thẩm Tuy chủ động đi cùng Sở Đại.

Nếu không, quá trình dung nhập vào gia đình của thằng bé sẽ quá chậm.

Nhìn bộ dạng kháng cự cùng cẩn thận mà cô đau lòng.

Sau khi dạo một vòng trong nhà, mắt cô đổ dồn vào lọ dưa chua trong góc, suy nghĩ một hồi, cô cầm lấy một cái tô, mở nắp lọ thủy tinh.

Nắm lấy hai nắm dưa chua, cô vặn chặt nắp, đóng cửa nhà rồi đi bộ về khu nhà phía Nam.

Dọc theo đường đi, có một chị dâu lên tiếng chào hỏi: "Khanh Khanh, đây là ai muối chua vậy? Cách thật xa mà chị đã ngửi thấy mùi thơm rồi."

"Em đi đến nhà chị Đào Tử, chị ấy đang mang thai, em nghĩ chị ấy thích ăn cái này." Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm: "Chị dâu, chị có thể dạy em cách may quần áo mới không? Nhà em có ít vải dệt, em muốn may cho em trai hai bộ quần áo mới."

Bởi vì quá vội vàng, quần áo Thẩm Tuy đang mặc lúc này đều là áo bông xanh quân đội sửa từ quần áo huấn luyện ở Binh Đoàn Xây Dựng của Sở Đại.

Chị dâu không ngờ Cố Khanh Khanh nhắc đến Thẩm Tuy, nghĩ thầm cô giáo Cố xác thực là người thẳng thắn, không giấu diếm cái gì.

"Được chứ, em mang vải dệt lại đây chị làm cho em, trên đảo cũng chỉ có nhà chị có một cái máy may." Để đưa được chiếc máy may hiệu con ong này ra đảo cô đã phải mất bao nhiêu là công sức, phải đi chỗ thuyền chở vật tư nhờ vả một phen.

"Được nha, em làm phiền chị dâu rồi. Lát nữa em sẽ mang vải đến. Ngày mai trường học đi học lại, chị dâu về nhà nhớ nhắc Tiểu Hoan nhé!"

“Được rồi, yên tâm đi, chị nhớ kỹ mà." Chị dâu vui vẻ nói: "Lát em đẩy cửa đi thẳng vào nhà chị là được, nhà chị không khóa cửa, chị phải đi ra ngoài một chuyến."

Cô định đến thăm nhà Nhị Bàn, trò chuyện tán gẫu chút với mẹ Nhị Ban, bằng không cuộc sống trên đảo này trôi qua quá buồn chán.

Cố Khanh Khanh gật đầu nở nụ cười, đi bộ thêm mười phút trước mới đến được khu phía Nam, cô đứng bên ngoài cổng sân nhà Bạch Đào, cất tiếng gọi: "Chị Đào Tử! Chị có ở nhà không? Em mang cho chị một ít dưa chua."

Cô rón rén đi dọc theo hàng rào liếc nhìn cổng sân nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì, còn tưởng Bạch Đào không có ở nhà, vừa tính rời đi, thì thấy Vu Dương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, khóc nức nở.

"Thím ơi! Mẹ con ngất đi rồi, thím ơi ..."

Loading...