Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:50:25
Lượt xem: 6

Cuối cùng, tất cả cùng ngồi xuống bàn đá, hôm nay ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, chiếu lên người ấm áp vô cùng.

Xới cơm cho em trai, cho chồng, Cố Khanh Khanh nhìn ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, tự mình múc một bát canh: "Hai tháng nữa là đến hè rồi, anh trai, anh phải giúp em dựng cái nhà kính."

Sở Đại vốn là muốn uống canh trước, thấy vợ đã xới cơm cho mình rồi, đành phải gắp đồ ăn cơm: "Được, buổi chiều anh không làm việc gì, ra núi c.h.é.m hai cây củi về làm nhà kính."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Làm nhà kính mái cũng phải dùng gỗ sao? Hay là em đi quân nhu hỏi một tấm bạc thôi?" Như vậy bớt đi chút công sức.

“Không được, chúng ta nên làm mái gỗ, về sau dời hai cây nho đến." Sở Đại ngẩng đầu nhìn xung quanh, nghĩ cách làm sao mà an bài tốt nhất có thể.

“Ăn cơm trước đi.” Cố Khanh Khanh dùng thìa xúc hai thìa canh trứng vào chén Thẩm Tuy đang vùi đầu ăn cơm, em trai này, cô gắp cho cái gì thì ăn cái đó luôn, sẽ không chịu chủ động gắp đồ ăn.

Nhìn khuôn mặt gầy gò và xanh xao của thằng bé, Cố Khanh Khanh xót xa quá: "Dưa chua xào thịt chị không bỏ ớt vào, em yên tâm ăn đi, đây là nhà của em, đừng có câu nệ."

Thẩm Tuy yên lặng gật đầu, nhưng vẫn chỉ ăn phần canh trứng trong chén của mình.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau, biết chỉ có thể từ từ, cô cầm thêm một đôi đũa sạch sẽ đến, kẹp dưa chua cùng thịt cho Thẩm Tuy.

Nhìn thấy trong dĩa chỉ còn dưa chua, Sở Đại không còn ăn ngon miệng nữa, nam nhân giọng nói lười biếng: "Mấy ngày nay anh cũng bận rộn, vợ à, em cũng nên đau lòng nam nhân em đi."

Cố Khanh Khanh buồn cười gắp ớt cay vào chén anh ấy: "Ăn đi anh, ăn ớt cay nè."

Sở Đại thở dài một hơi, bóng lưng thiếu niên ban đầu căng thẳng giờ đã buông lỏng đi phần nào, trong ánh mắt hiện lên ý cười, chỉ một cái lướt qua rất nhanh thôi.

Bữa ăn này diễn ra rất chậm, Cố Khanh Khanh thỉnh thoảng gắp rau cho một lớn một nhỏ, chính mình cũng đã ăn no.

Ăn sạch sẽ 3 món ăn 1 canh, chén bát sạch sẽ, thật là quá vui vẻ. Cố Khanh Khanh thực thích cái cảm giác này, trong lòng thực thỏa mãn.

Sở Đại thu dọn đồ đạc rồi đi rửa bát, thấy Thẩm Tuy định đi theo, Cố Khanh Khanh chụp lấy: "A Tuy em cùng chị lên lầu, đi xem phòng của em."

Phòng của em?

Thẩm Tuy ngây ra, ngơ ngẩn tùy ý Cố Khanh Khanh kéo đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-252.html.]

Bước lên cầu thang gỗ lên lầu hai, Cố Khanh Khanh chỉ cho em trai hai gian phòng: "Em thích gian phòng nào? Có thể chọn một phòng ha, quần áo vật dụng hằng ngày từ từ chị thêm vào."

Trên lầu hai có hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một nhà vệ sinh nhỏ. Hai phòng bố cục giống nhau, nội thất cũng tương đồng, một cái tủ hai cánh, một cái giường gỗ 1m5 cùng hai cái tủ đầu giường.

Phòng này giống y hệt phòng của vợ chồng Cố Khanh Khanh ở tầng dưới, điểm khác biệt duy nhất là tầng trên là sàn gỗ, còn tầng dưới là sàn bê tông.

Ánh sáng trong hai gian phòng cũng giống nhau, bên cạnh giường có một cửa sổ gỗ lớn, đinh đóng chặt vào để tránh bão toàn bộ đã được Sở Đại tháo đi rồi.

Cố Khanh Khanh mở toang cửa sổ để thông khí, tầm nhìn ở đây rất xa, có thể nhìn ra được đại dương mênh m.ô.n.g ngoài kia, cùng với thuyền đánh cá ra khơi xa xa.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị ơi.” Chàng trai đứng sau nhìn theo tầm mắt của Cố Khanh Khanh, giọng nói non nớt mang theo sự bất an: "Em có thể ở gian phòng này không?"

Hiếm khi nghe thấy thằng bé mở miệng nói chuyện. Hốc mắt Cố Khanh Khanh đỏ lên, cô quay lại nhìn cậu nhóc chỉ cao đến n.g.ự.c mình, đưa tay lên xoa xoa mái tóc lộn xộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải lại: "Đương nhiên là có thể rồi, em muốn gì đều có thể nói chuyện, về sau chúng ta là người một nhà."

Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô gái, mạnh mẽ gật đầu, sự phòng bị và gai góc trong mắt dần dần rút đi.

Cố Khanh Khanh lấy trong tủ ra khăn trải giường và mền màu xanh quân đội do quân đội phân phát, bọc giường đệm, xong rồi để đứa nhỏ nghỉ ngơi trên lầu: "Có việc gì thì cứ gọi chị, ngoan ngoãn ngủ một giấc, có món gì muốn ăn có thể nói với chị, chị không biết làm cũng sẽ học làm ..."

Dong dài một lúc cô mới đi xuống lầu.

Cố Khanh Khanh đi xuống lầu, Sở Đại cũng đã rửa chén xong, anh đi ra lau khô tay, cười hỏi: "Thu phục xong rồi?”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh ôm eo anh, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, ồm ồm nói: "Anh ơi, anh nói xem A Tuy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh xem cháu trai nhỏ chỉ nhỏ hơn thằng bé ba bốn tuổi, nhưng tính tình hoạt bát rộng rãi hơn biết bao nhiêu, đi khắp nơi cọ cơm, sao mà A Tuy ... đối với ai đều cảnh giác, cả người đầy gai nhọn?"

Nhà bà ngoại của Thẩm Tuy rốt cuộc đối xử với một đứa nhỏ thế nào vậy chứ, đứa nhỏ này còn là cháu mình?

Sở Đại vỗ nhẹ lưng vợ, âm thầm an ủi em ấy.

Nghĩ đến Thẩm Tuy, ánh mắt của anh tối sầm lại.

Bây giờ đang chờ kết quả từ đồn cảnh sát, nếu mẹ của thằng bé thật là bị đẩy xuống sườn núi, mợ của thằng bé cần thiết trả giá vì hành động của chính mình. Như vậy mới không làm thất vọng Thẩm Tuy cùng với người cha đã hy sinh của thằng bé.

“Về phòng ngủ một lát đi.” Người đàn ông kiềm chế xúc động hôn lên đuôi tóc vợ: “Hai ngày nay em đã mệt đủ rồi. Ngày mai phải lên lớp, hôm nay nghỉ ngơi đi."

Loading...