Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:17:05
Lượt xem: 4

Hứa Niệm thấy Cố Khanh Khanh đem nồi áp suất đặt trên bệ bếp, nở nụ cười.

Nhà bếp của Khanh Khanh có một cái bếp ga, một cái nồi dùng xào rau. Sở Đại còn dùng gạch làm thành một cái bếp nhỏ, đặt nồi áp suất vào để nấu cơm, dùng than đá, ngày thường có thể nấu nước ấm, không cần đi nhà ăn múc nước ấm.

“Được.” Cố Khanh Khanh châm lửa than, cúi người lấy một cái rổ nhỏ trong góc, lấy thêm một cái túi nilon màu đỏ rồi mang theo Hứa Niệm ra sân sau.

Trận cuồng phong qua đi làm mấy cây ớt ngả nghiêng trái phải. Cố Khanh Khanh phải dùng đất đắp lại. Hứa Niệm nhìn ớt đỏ thở dài: “Trên đảo muốn ăn ớt phải đến chỗ này.”

Thức ăn trong nhà ăn thanh đạm quá, mấy chị dâu ở các Binh Đoàn Phương Bắc đến cũng phải chạy đến nơi này của Cố Khanh Khanh xin ít hạt giống ớt cay về trồng, nghe nói là chưa có mọc ra nữa.

Nghe vậy Cố Khanh Khanh hái cho Hứa Niệm một đống ớt xanh đỏ lộn xộn, hỏi: “Chị có muốn ăn rau hẹ không?”

“Mùi nồng quá. Ngửi thấy hơi khó chịu. Em cho chị ít cải trắng đi.” Cô trước đây thích ăn bánh rán rau hẹ nhất, vậy mà bây giờ nghe thấy mùi là muốn buồn nôn.

“Được.” Cố Khanh Khanh hái một cây cải trắng, giũ giũ cho bớt đất, lột bớt những lá cải bị sâu ăn, mang vào bếp cho hai con gà rừng ăn.

Hứa niệm đưa mắt nhìn kỹ sân sau của nhà Cố Khanh Khanh, góc tường cùng hàng rào trồng những cây hoa dại được mang từ núi xuống. Những bông hoa rực rỡ sắc màu dọng một tầng nước trong veo.

“Sân nhà em thật là đẹp nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.”

“Sở Đại từ trên núi đào hoa chuyển xuống, chị hâm mộ sao? Bảo anh Trạch nhà chị đi đào đi? Anh Trạch vì chị không thiếu trèo cây hái quả dại. Em nghe Sở Đại nói trước đây anh ấy còn sợ độ cao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, Hứa Niệm cầm lấy túi nilon Cố Khanh Khanh đưa, tay kia cầm cái tô: “Chúng ta nha, đều có phúc. Được rồi, chị đi về trước nha, có rảnh sang tìm chị chơi.”

“Vâng.”

Cố Khanh Khanh tiễn chị ấy tới cổng sân, trong nhà không còn hai nữ nhân liên thuyên nói chuyện, cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.

Cành lá rụng đã được quét gom lại thành một đống, Sở Đại tựa lưng vào bàn đá uống nước, nhìn Thẩm Tuy dùng thùng rác gom cành lá, lười biếng chỉ huy: “Đổ ra sau núi đi.”

Thẩm Tuy không nói một lời, cứ yên lặng làm theo.

Cố Khanh Khanh nhìn cậu bé đi tới đi lui không khỏi bậc cười: “A Tuy này, mệt thì nghỉ ngơi một lát đi em!”

Thẩm Tuy lắc đầu.

Để thằng bé giãn gân cốt. Sở Đại buông ly nước, đi sang ôm vai vợ, tay cầm cái rổ trong tay em ấy: “Còn muốn nấu gì nữa không?”

“Nấu thêm một món dưa chua xào thịt đi, trong nồi có trứng hấp, đã chín rồi.”

“Được, lại nấu thêm một món canh tôm khô rong biển đi, cổ họng của anh hơi đau.” Nam nhân mỉm cười, hôn lên trán vợ một cái.

“Vâng!” Cô khanh khanh đi vào phòng bếp rửa sạch ớt cay, mặt đỏ bừng nói với anh ấy: “Về sau nhà chúng ta có trẻ con, thu liễm một chút đi anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-251.html.]

Sở Đại nhướng mày, theo bản năng liếc nhìn xuống bụng của em ấy.

“Không phải.” Tay Cố Khanh Khanh ướt đẫm đẩy đẩy n.g.ự.c nam nhân, thẹn quá hóa giận: “Em nói là Thẩm Tuy, anh nhìn chỗ nào đấy.”

“Ồ.” Nam nhân hơi thất vọng: “Thằng bé không tính là trẻ con nữa.”

“Sao không tính?” Cố Khanh Khanh hừ một tiếng: “Chưa tới 18 tuổi thì vẫn là trẻ con, ngày mai em đưa thằng bé đi học.”

“Được, đều nghe em.” Nam nhân không phản đối, xắn tay áo rửa tay: “Hẹ làm món gì? Trưa nay ăn sao?”

“Vốn dĩ em muốn làm bánh rán rau hẹ, cơ mà đồ ăn quá nhiều ăn không hết, rửa sạch để tối làm sủi cảo đi.”

“Được.”

Bữa cơm làm xong đã hơn 12 giờ, sân trước đã được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Sở Đại đem đồ ăn bày lên bàn đá ngoài sân, Cố Khanh Khanh mang chén bát ra ra. Không thấy Thẩm Tuy đây, cô hỏi chồng: “A Tuy đâu? Sao đột nhiên không thấy nữa?”

công ty có hỏi chồng: este đâu? Sao đột nhiên không thấy nữa.

“Anh đi tìm, em mang đồ ăn ra đi.” Nam nhân nhìn quanh, cuối cùng phát hiện thằng bé ở sân sau.

Thiếu niên gầy gò ngồi xuống ruộng rau nhổ cỏ, cây cỏ nhỏ đặt ở bên cạnh cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, Sở Đại lại bật cười.

Đứa nhỏ này làm việc thực ra là rất có trực tự.

Anh đưa tay kéo cậu bé đang nhổ cỏ lên, ánh mắt mang theo sự hung ác lướt qua, anh vỗ vỗ vai thằng bé. Ôm thằng bé đi về phía trước sân trước: “Đi rửa tay ăn cơm. Anh và chị đem em về nhà không phải là bắt em làm việc không ngừng nghỉ, vì sau đây chính là nhà của em, không cần lúc nào cũng lao động lên đổi lấy cơm ăn.”

Ánh mắt của cậu bé đờ đẫn ra, nhà sao?

Cậu bé không tiếng động lặp đi lặp lại từ này nơi đầu lưỡi, nhưng không phát ra tiếng.

“A Tuy, mau đi rửa tay. Anh ơi, canh rong biển nóng quá, em không bưng ra được.” Cố Khanh Khanh trước sau làm nũng như lúc chỉ có hai người.

“Để anh.” Nam nhân cười khẽ, mang đứa nhỏ vào bếp.

Vốn dĩ là muốn nhắc nhở thằng bé nguồn nước ngọt ở đây rất hiếm, bảo thằng bé múc nước từ thùng tiết kiệm một chút không nghĩ tới thằng bé nhìn nước rửa rau còn lại trong cậu, đưa mắt nhìn anh.

Sở Đại cười gật đầu.

Được cho phép, Thẩm Tuy chậm rãi rửa sạch bùn đất trên tay.

Sở Đại nhìn thân hình gầy yếu cùng với dáng vẻ thời thời khắc cẩn thận, mang theo sự phòng bị, lòng anh nhịn không được thở dài.

Loading...