Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:17:03
Lượt xem: 9
“Chị A Niệm, đây là đừng mía lần trước anh cả em gửi thuyền vật tư mang đến, chị nếm thử xem nha!”
Hứa Niệm nhấp một ngụm, cười nói: “Ngọt lắm.”
Cố Khanh Khanh cong mày cười, từ trong lọ thủy tinh trong suốt lấy ra hai bắp cải trắng muối chua, vị chua tràn ngập phòng bếp, xông thẳng vào mũi.
Sau khi Hứa Niệm mang thai, cô đặc biệt thích ăn những thứ chua chua như thế này, vừa ngửi mùi thơm thôi đã muốn chảy nước miếng.
Nhìn thấy chị ấy vươn cổ nhìn chăm chăm vào bên trong, Cố Khanh Khanh nữa bật cười thành tiếng, cầm lấy một cái bát to bỏ đầy ắp dưa chua vào cho chị ấy: “Chị mang về ăn trước đi, không đủ em lại mang sang!”
“Được.” Hứa Niệm không khách sáo với Khanh Khanh. Buổi tối cô quyết định ăn dưa chua hầm miếng, tay cầm cái ca tráng men, nghe giọng nói của Sở Đại bên ngoài, cô nhịn không được mở miệng: “Đứa nhỏ này chính là là đứa nhỏ cứu được từ thuyền đánh cá kia sao?”
Cố Khanh Khanh gật đầu, lấy từ trong cái bình ra ít dưa cải muối chua, tính là dưa cải xào thịt: “Thằng bé tên là Thẩm Tuy, cha thằng bé là trinh sát thuộc binh đoàn xe tăng quân khu Phương Nam. Hy sinh khi đang chấp hành nhiệm vụ.”
Cô vừa cắt vừa chua vừa thở dài: “Đứa nhỏ này đáng thương lắm.” Hôm qua cô làm hai bộ quần từ quần áo cũ cho thằng bé thay đổi, vô tình thấy những vết thương cũ chằng chịt trên cánh tay của thằng bé, lúc đó cô kiềm không được liền khóc.”
Cô bật khóc làm Sở Đại và Thẩm Tuy vô thố, không biết làm thế nào.
“Là đứa nhỏ đáng thương, con trai của liệt sĩ. Làm sao có thể đối xử với thằng bé như vậy chứ. Trên đời này làm sao có bà ngoài cùng cậu mà nhẫn tâm đến mức đó?” Hứa Niệm nghe xong mà nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt hiện tại bản thân cô sắp làm mẹ, càng không nghe nổi những cái này.
Quá đau lòng!
Cố Khanh Khanh cũng giống y như vậy: “Đưa thằng bé về nhà chịu khổ còn không bằng để thằng bé ở lại chỗ này, tóm lại có cái ăn, không đến mức một ngày nào đó bị người ta đẩy xuống sông núi hay là ném vào trong biển, c.h.ế.t mất xác hồi nào không hay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-250.html.]
Hai người phụ nữ thổn thức thở dài, Hứa Niệm nhìn Cố Khanh Khanh lưu loát đánh trứng, cô mở miệng: “Đứa nhỏ này bộ dạng không tồi, nhưng có vẻ tính tình hơi u ám. Khanh khanh, sau này hai người nên chú ý nhé! Sớm muộn gì hai em cũng sẽ có con, Thẩm Tuy này …”
“Em biết rồi.” Cố Khanh Khanh cho thêm một ít nước lạnh và muối vào chén trứng, vặn ga sau đó cho vào nồi hấp. Xong xuôi loay hoay vo gạo nấu cơm: “Em sẽ coi thằng bé là em trai của em, về sau có con thằng bé chính là cậu nhỏ. Đã đem thằng bé về nhà chắc chắn sẽ không đẩy thằng bé ra ngoài.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô vừa dứt lời thì bạn nhìn thấy cậu nhóc đang đứng ở cửa bếp, giật mình một cái, bật cười: “A Tuy, có chuyện gì vậy? Em muốn uống nước sao?”
Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tuy chạm vào đôi mắt ấm áp của Cố Khanh Khanh, bắt đầu hòa tan, cậu bé nhẹ gật đầu.
Cố Khanh Khanh không để ý tới những cái đó, cô lấy một cái ca tráng men, róc cho cậu bé nửa cốc nước, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận nóng.” Thẩm Tuy gật đầu, bưng cốc nước đi ra ngoài. Cố Khanh Khanh đi theo sau lưng, nhìn thấy thằng bé đưa nước cho Sở Đại, cô nhỏe miệng cười.
Hứa Niệm thu hết toàn bộ cảnh này vào trong mắt, nỗi lo ban đầu của cô đã giảm đi phần nào: “Anh Trạch nói với chị đứa nhỏ này không thích nói nhiều, không thích phản ứng người khác, xem ra đối với em và Sở Đại là trường hợp đặc biệt.”
“Có lẽ là hai ngày nay thằng bé gặp nhiều nhất là em và Sở Đại.” Cố Khanh Khanh vui vẻ nói: “Nhà em có hai người, quá vắng vẻ, nấu cơm thường bị thừa. Chị xem trên đảo mấy chị dâu nhà nào toàn năm sáu người, nhà chị cũng sắp một nhà ba người rồi.”
“Hâm mộ sao? Hâm mộ thì nhanh chóng sinh một đứa đi. Em còn trẻ, hồi phục nhanh, 3 năm hai đứa không thành vấn đề.” Hứa Niệm uống xong nước đường, vịn lưng ghế chậm rì rì đứng dậy: “Chị hôm nay chính là lại đây xem đứa nhỏ thế nào, rất không tồi. Chị phải về nhà ăn cơm đây, anh Trạch chắc là đã múc cơm từ nhà ăn về rồi.”
Cô đặt cái ca tráng men lên bệ bếp, cầm cái tô đựng dưa chua: “Cái này em không khách sáo với em, ha!”
“Hai ta còn gì mà khách sáo, em ngày thường ít ăn của chị quá hay sao?” Cố Khanh Khanh cười lắc đầu, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Mấy hôm nay em đều ở trong doanh trại, chị Đào Tử cùng cô em chồng như thế nào rồi?”
“Chị không biết nữa, chị ấy đã từ chức rồi, mà cô em chồng cũng không có tiếp nhận công việc đó. Hiện tại là nhân viên nghiên cứu dạy học.” Hứa niệm nhìn tô dưa cải chua, nuốt nước miếng: “Chị với Bạch Đào quan hệ bình thường, có việc cũng không tìm chị nói, hai ngày nay không gặp được em chắc là đã nghẹn hỏng rồi!”
Cô khanh khanh vui vẻ: “Vậy thì sẽ em mang một ít cải trắng muối chua sang cho chị ấy, đúng rồi, em muốn ra sân sau hái ít ớt và hẹ. Chị có muốn không?”
“Muốn, cho chị một ít ớt cay với, đừng cho vào rổ, em bỏ vào túi nilon được rồi. Vừa lúc buổi tối chị làm thịt heo xào ớt cay cùng dưa chua hầm miếng.”