Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:17:01
Lượt xem: 9

Khương Thắng cau mày nhìn chăm chăm đôi vợ chồng trẻ trong chốc lát, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Anh biết được Sở Đại là người thế nào, còn Cố Khanh Khanh thì không cần phải nói. Bằng không, anh sao yên tâm để cho em ấy dạy dỗ đám nhóc trên đảo.

Giao Thẩm Tuy cho bọn họ, anh yên tâm.

Sau khi suy nghĩ một hồi anh gật đầu: “Được rồi, việc này, tôi sẽ gửi điện báo cho đồn cảnh sát, nhờ họ chuyển hộ khẩu của Tuy sang dưới danh nghĩa của hai vợ chồng cậu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Việc này dễ dàng xử lý, tất cả đều ở Nam Dương, Thẩm Tuy tuy là con trai của liệt sĩ, nhưng Sở Đại có tầng quan hệ ở đó, hiệu suất làm việc sẽ rất mau, hơn nữa nhà ngoại Thẩm Tuy chắc chắn sẽ rất vui lòng.

Đối với họ mà nó Thẩm Tuy là một gánh nặng, và họ sẽ đem nguyên nhân cái c.h.ế.t của Hà Quý, toàn bộ đổ lên đầu thằng bé. Hộ khẩu của thằng bé theo hộ khẩu của Hà Anh, thuộc hộ khẩu nông thôn, thằng bé không ăn lương cung ứng.

Cho nên cả nhà họ Hà có thể thoát khỏi một cái phiền toái lớn như vậy, cái này gọi là cầu mà không được

Vì thế, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại cứ như vậy mang một đứa nhỏ 12 tuổi về nhà.

“Thẩm Tuy, về sau nơi này chính là nhà của em.”Cố Khanh Khanh đẩy của sân nhà ra, quay đầu mỉm cười với cậu bé ở phía sau.

Bởi vì mấy ngày nay trên đảo hứng chịu cơn bão dữ dội, đến hôm nay trời mới bắt đầu quang đãng, không một gợn mây, bầu trời trong xanh.

Thẩm Tuy ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ màu trắng hai lầu trước mặt. Trong lòng chua xót không thể diễn tả được, khi đụng phải đôi mắt hạnh cười hiền của người phụ nữ, trái tim vốn dĩ trống rỗng của thằng bé dường như đang được lấp đầy bởi một cái gì đó.

Sở Đại đã sớm quen với việc đứa nhỏ này không thích nói chuyện, anh vỗ vai cậu nhóc đang đứng ngốc tại chỗ, cất cao giọng: “Vào đi thôi, mấy ngày nay bão tới, trong nhà chưa có kiểm tra, không biết dây điện có bị đứt hay không?”

Sân nhà quả nhiên là một đống hỗn độn, Cố Khanh Khanh nhìn gạch vỡ này rồi, cành cây c.h.ế.t giải rác khắp nơi, cô đi đến phòng khách bật đèn.

“Dây điện không bị đứt.” Giọng người phụ nữ trong trẻo vang lên, hô lên với người bên ngoài: “Hai người dọn dẹp đi, bây giờ đã 11 giờ rưỡi rồi em phải đi nấu cơm.”

“Được.” Sở Đại cười lắc đầu, từ trong góc cửa lấy ra hai cây chổi đưa cho Thẩm Tuy một cái: “Nằm trên giường mấy ngày rồi nên vận động thân thể!”

Thẩm Tuy không nói gì nhưng tay thì tự giác cầm cái chổi

Cố Khanh Khanh nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ, hiểu ý cười cười, chạy vào trong phòng bếp, cô muốn xem hai con gà rừng hiện giờ đang thế nào rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-249.html.]

Bỗng nhiên trong bếp truyền đến giọng kinh ngạc của người phụ nữ: “Anh ơi!!!”

Sở Đại không chút do dự bước vào phía trong phòng. Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tuy rụt lại một cái, rồi cũng nhanh chóng đi theo vào trong.

Cố Khanh Khanh cầm trong tay ba cái trứng gà rất nhỏ, vỏ bên ngoài màu trắng hơi đục, thấy một lớn một nhỏ đi tới, cô cười rạng rỡ: “Hai con gà rừng của chúng ta đẻ trứng nè, vừa lúc làm cho mỗi người một chén trứng hấp.”

Sở Đại bây giờ đã có thể ăn cay cơ mà cô không rõ lắm Thẩm Tuy có ăn được cay hay không. E là thằng bé lớn lên ở Nam Dương khẩu vị thiên về thanh đạm.

Thẩm Tuy thấy chị ấy không có vấn đề gì, thân thể căng chặt thả lỏng. Sở Đại trầm mặc nhìn thằng bé, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ trong sân dọn dẹp quét những cành lá khô, gom lại chất thành từng đống.

Hứa Niệm nghe tin Cố Khanh Khanh mang về một đứa nhỏ, mặc dù bụng đã lớn nhưng vẫn ôm bụng đến đây xem. Từ hàng rào đã có thể nhìn thấy một lớn một nhỏ đang hài hòa cùng nhau làm việc.

Cậu bé trông cao gầy, cao đến ngang bắp tay của Sở Đại, sắc mặt tái nhợt, phảng phất một cơn gió ngang qua có thể thổi bay bất cứ lúc nào.

Sở Đại cúi đầu không biết nói cái gì với thằng bé, đứa nhỏ tuy là không đáp lại xong tóm lại khung cảnh khá là hài hoà.

Hứa Niệm đẩy hàng rào bước vào bên trong sân, ánh mắt đồng thời nhìn về phía nhau, Sở Đại thì thông dòng bình tĩnh còn đứa nhỏ thì ánh mắt mang theo sự tối tăm, ảm đạm.

Cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng lên tiếng: “Sở doanh trường, khanh khanh đâu rồi?”

“Ở trong phòng bếp.” Sở Đại xoa xoa đầu Thẩm Tuy cười: “Tới vừa lúc, cùng nhau ăn tối đi, lát nữa anh sẽ gọi Triệu Trạch sang.”

“Không cần, không cần đâu!” Hứa Niệm lắc đầu: “Anh Trạch đã đi nhà ăn múc cơm rồi! Em lại đây muốn nói chuyện với Khanh Khanh vài câu.”

“Ừ, vào đi!” Sở Đại gật đầu với Hứa Niệm, tiếp tục cùng Thẩm Tuy quét dọn sân nhà.

“Chị A Niệm.” Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng nói bên ngoài, cô chạy ra ngoài, trên hông còn quấn chiếc tạp dề màu xanh làm từ quần áo cũ, thân thiết kéo cánh tay Hứa Niệm đi vào bên trong: “Chị đến từ lúc, cải trắng làm dưa đã ăn được rồi, thơm lắm, em đang định mang đến một ít cho chị đây!”

Cô đỡ Hứa Niệm đi vào phòng bếp, dọn ghế cho chị ấy ngồi, rót một ly nước sôi để nguội đưa sang, không quên cho thêm một thìa đường.

Loading...