Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:59
Lượt xem: 13
Nam nhân đưa tay xoa xoa đầu, nhìn em ấy hừng hực mang giày: "Triệu Trạch đã đưa cơm lại đây rồi, ở phòng cách vách, vừa rồi sợ quấy rầy, nên chỉ gõ cửa nói một tiếng, không có đi vào trong."
“A?” Nghe vậy, Cố Khanh Khanh đang ngồi bên giường lại cởi giày, trườn qua người đàn ông, vén chăn đắp lên người anh ta: “Vậy thì em ngủ thêm một lát nữa đi, tối qua mệt quá. Sau khi anh về rồi đi, em vẫn luôn không ngủ được, mở to mắt đến hừng đông."
Đây là giường đơn, cô chỉ có thể dán sát vào người Sở Đại, may là anh ấy gầy, có thể chừa cho cô một khoảng không gian.
Sở Đại cười hỏi: "Sao lại mệt? Nấu cơm mệt? Hay là làm cái khác mệt?"
Cố Khanh Khanh hừ lạnh một tiếng: "Đã biết rồi còn cố hỏi."
Tay phải của nam nhân đặt ở trên gối, cô nằm ở trên n.g.ự.c của anh, nhìn băng gạt từ cánh tay đến lòng bàn tay: "Anh cần đổi thuốc không anh? Còn đau không?"
“Không đau.” Sở Đại thấp giọng cười tiếng: “Triệu Trạch làm quá lên thôi, chỉ một vết thương nhỏ, không sâu."
“Là anh không coi trọng chính mình.” Cố Khanh Khanh ánh mắt lộ ra sự đau sót rõ ràng: "Mấy ngày nay đừng đụng nước, ở nhà không cần rửa chén, giặt quần áo. Cơ mà đến khi anh đi đào kho quân sự thì phải làm sao? Có thể không hăng hái đi đầu không?"
“Mu bàn tay không có vấn đề gì." Sở Đại ngửi ngửi mùi hương bồ kết trên tóc vợ, tâm tình an ổn trở lại: “Còn nửa tháng nữa, đợt cán bộ, chiến sĩ thứ hai sẽ đến đóng quân trên đảo. So với đợt đầu tiên nhiều hơn nhiều, đến lúc đó áp lực cũng sẽ giảm bớt đi một ít."
Áp cằm lên đầu vợ, áy náy: "Đến lúc đó mỗi tối anh có thể về sớm một chút ngủ với em, em không cần sợ phải ngủ một mình."
“Vâng, chỉ cần có anh em sẽ không sợ." Cố Khanh Khanh moi moi cúc áo anh ấy: "Em biết anh có nhiệm vụ của mình. Anh từng ở Binh Đoàn bảo vệ biên giới, hiện tại cần phải củng cố hải phòng, em không trách anh không có thời gian ở với em."
Nam nhân được an ủi, cằm cọ cọ lên đầu vợ: "Ngủ thêm một lát đi, đồ ăn đựng trong hộp giữ nhiệt, sẽ không nguội lạnh."
Cố Khanh Khanh buồn ngủ ngáp một cái ngáp dài, gật đầu, lại dựa vào lồng n.g.ự.c anh ngủ rồi.
Chờ khi tỉnh lại đã là buổi chiều 2 giờ rưỡi, cô cùng nam nhân rời giường. Bão tố bên ngoài so với lúc trước đã nhỏ hơn một chút, Sở Đại uống cháo khoai lang còn lại buổi sáng, mang theo người đi tu sửa cơ sở vật chất trên đảo.
Các đài cọc trên bệ canh gác cần được gia cố, cả kho quân sự cũng phải đi kiểm tra tình hình.
Cố Khanh Khanh trước nay không bao giờ cản trở công việc của anh, cô đi sang phòng bên cạnh, thấy đứa bé vẫn bảo trì nguyên tư thế kia, như là đang phòng ngự cái gì, bước chân cô dừng lại, dừng ở mép giường.
Trong tay cô là cháo rau xanh do Triệu Trạch mang đến, còn đang bốc khói nghi ngút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-248.html.]
“Em trai.” Cô khẽ gọi rồi ngồi xuống bên cạnh anh: “Ăn chút gì đi.”
-
Trong hai ngày này, Cố Khanh Khanh gần như ở tại doanh bộ. Do bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi bão, công an biển không thể kịp thời trả lời. Hôm nay tra được tin tức gửi điện báo sang sở chỉ huy đảo Bạch Sa.
"Ngư dân tử vong tên là Hà Quý, 28 tuổi, là cậu ruột của Thẩm Tuy. Cha của Thẩm Tuy là một trinh sát của Binh Đoàn xe tăng thuộc Quân khu phương Nam. Anh ấy năm ngoái hy sinh, mẹ Thẩm Tuy là Hà Anh mang cậu bé về nhà mẹ đẻ, quan hệ gia đình không được tốt lắm."
Khương Thắng nói với Sở Đại và Cố Khanh Khanh: "Đầu năm nay, Hà Anh và chị dâu lên núi hái nấm, bị trượt chân rơi xuống vách núi, người cứ thế không còn nữa."
Cố Khanh Khanh nghe vậy nắm chặt tay: "Có phải nhà bà ngoại không vui vì nhà có thêm hai miệng ăn, cố ý hại c.h.ế.t người."
“Khó nói lắm, việc này cảnh sát đã đi điều tra.” Khương Thắng thở dài: “Đứa nhỏ sợ là về không được. Không nghĩ đến cha thằng bé là người của quân khu Phương Nam, là con trai liệt sĩ. Xem bộ dạng suy dinh dưỡng của thằng bé, chẳng biết tiền an ủi của cha thằng bé dùng đi đâu hết cả rồi."
Mặc dù Thẩm Tuy vẫn còn người thân, nhưng khi thằng bé quay lại, mợ cùng bà ngoài khẳng định sẽ đổ cái c.h.ế.t của cậu lên đầu đứa nhỏ này. Vết thương trên người đứa nhỏ này anh đã xem qua, có thể thấy được cuộc sống ở nhà là qua thế nào.
Là đồng đội cùng quân khu với cha thằng bé, Khương Thắng không đành lòng để con trai liệt sĩ trở về chịu khổ.
Sở Đại đột nhiên mở miệng hỏi: “Hà Quý lần này đưa người ra biển đơn thuần là bắt cá, hay là muốn g.i.ế.c người."
“Không rõ ràng lắm, người đã chết, đứa nhỏ kia lại không chịu mở miệng nói chuyện, không thể tra ra được cái gì." Khương Thắng nói: “Hai ngày nữa biển bình yên trở lại, cho người đưa Hà Quý về, Thẩm Tuy lưu lại nơi này đi."
“Chính là thằng bé, có điểm phiền phức.” Khương Thắng có chút cáu kỉnh: “Thằng bé mới mười hai tuổi, không thể nhập ngũ, bằng không trực tiếp nhập ngũ, trú đảo cùng chúng ta."
Anh đi tới đi lui vò đầu bứt tai: "Nhà tôi ba con khỉ kia, không tiện mang thằng bé về nhà, bằng không lão tử xem thằng bé như con trai nuôi dưỡng chẳng thành vấn đề. Cha thằng bé là nhân vật lớn, tôi thấy đứa nhỏ này chắc chắn không kém được."
Trong lúc Khương Thắng phát sầu, Cố Khanh Khanh nghĩ đến cậu bé bình tĩnh đến đáng sợ kia, cả người mang theo đầy gai nhọn mà đau lòng: "Anh ơi, không thì chúng ta mang thằng bé về nhà đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại khẽ nhướng mày, nhìn thấy mắt vợ mang theo sự cầu khẩn cùng mềm lòng, anh trầm mặt một lát, nói: "Được."
Khương Thắng không nhịn được, phải lên tiếng nhắc nhở: "Hai người còn chưa có con, mang đứa nhỏ lớn vậy về thích hợp không? Tôi biết vợ chồng hai người trợ cấp cao, trong nhà không thiếu ngụm cơm này. Haizzz thôi các người nghĩ lại đi, không cần bây giờ phải quyết định."
Cố Khanh Khanh kéo kéo vạt áo của nam nhân, hốc mắt đỏ lên.
"Không nghĩ nữa." Nam nhân nghiêm nghị lên tiếng: "Chúng tôi sẽ nuôi Thẩm Tuy."