Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:57
Lượt xem: 5
"Binh Đoàn Xây Dựng các người là có tật xấu gì ..." Khương Thắng bất mãn nhìn Sở Đại, tên này cứ làm như chuyện không liên quan gì đến mình: "Cậu cũng vậy, Binh Đoàn nhiều quang côn, cậu cũng chẳng thèm để bụng chút, bản thân có vợ rồi liền mặc kệ chiến hữu sống c.h.ế.t thế nào à?"
Sở Đại không ngờ lại bị anh ấy nói như vậy, cứng họng: "Tôi là quân nhân, không phải bà mối."
"Hiện tại tất cả đều là Khương chỉ đạo viên anh quản, chuyện này muốn suy xét cân nhắc thì anh cân nhắc. Anh nhắm được ai thì cho hai người đi xem mặt nhau, vừa mắt thì đánh báo cáo kết hôn, không được thì đổi người khác."
“Đừng, ngàn vạn đừng nói như vậy.” Khương Thắng xua tay: “Tôi với cậu cùng cấp, cậu mặc kệ tôi cũng lười nhọc lòng."
"Nhưng vì Vu Thành đã mở miệng nhờ vả chuyện của em gái, chúng ta cũng nên giúp người ta lưu ý một chút. Nhà người ta thừa mỗi cô em gái, chuyện này anh trai như hắn không có biện pháp." Khương Thắng nhấp một ngụm cho đỡ rát cổ họng và nói tiếp:" Cha của Vu Thành là người của Quân khu phía Nam. Ông ấy đã mất cách đây vài năm, cũng đã lập không ít công lao, về tình về lý chúng ta phải giúp người mòm."
“Được rồi, vậy thì giúp đỡ thôi, anh coi trọng ai ở Binh Đoàn Xây Dựng, thẳng thắn nói đi, tôi sắp xếp bọn họ gặp mặt." Mặt Sở Đại không thay đổi dù chỉ một chút: "Loại sự tình này tôi không quản, anh một đống tuổi, có con rồi, không có gì cố kỵ, ổn thỏa hơn."
Khương Thắng cau mày, tức giận nói: "Tôi kết hôn sớm. Nếu tính thật ra, tôi hơn cậu chừng 5-6 tuổi thôi."
Sở Đại khẽ cười: "Tôi nhớ rõ khi tôi còn nhỏ, chừng mới mười mấy tuổi anh ở quân khu Phương Nam đã kết hôn.”
“… Dù sao cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu.” Khương Thắng nhìn thấy Cố Khanh Khanh ở bên cạnh cười khẩy, trợn mắt không tiếp tục đề tài: “Nói chuyện đứa nhỏ trong phòng kia đi, tổng không thể để thằng bé nằm ở sở chỉ huy, trông giống bộ dáng gì!"
Sở Đại hỏi: “Đồn cảnh sát biển không gửi điện báo trả lời sao?”
“Có trả lời tôi còn cần hỏi cậu." Khương Thắng đặt cái ca tráng men xuống, hai tay đáp ở đầu gối: “Cậu nói xem đứa nhỏ kia không phải đặc vụ địch chứ? 11-12 tuổi, dễ làm chúng ta thả lỏng cảnh giác. Nếu cậu bé ở trên đảo loạn một vòng, vậy còn cái rắm, bố trí phòng thủ trên biển đều bị bại lộ."
“Ừ.” Sở Đại không hề phủ nhận nói: “Cử người trông coi đi, đứa nhỏ này, quả thực có cái gì không ổn.”
Có phải thành phần đặc vụ của địch không thì khó mà nói, chắc chắn một điều là thân thế khẳng định có vấn đề. Mối quan hệ của đứa nhỏ với ngư dân đã c.h.ế.t kia là như thế nào, bộ dạng trắng nõn không giống là người từng ra biển. Triệu Trạch nói hôm qua thay quần áo cho thằng bé, trên người còn có vết thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Việc này anh không nói với Cố Khanh Khanh, sợ em ấy mềm lòng, khổ sở.
Đứa nhỏ tên Thẩm Tuy này, có quá nhiều điểm đáng ngờ.
“Ừm, được rồi.” Khương Thắng xoa xoa mặt: “Hai ngày nay bão quá mạnh, hiện tại chúng ta sẽ không vào kho quân sự được, cậu mang người đi sửa chữa tất cả cơ sở vật chất hư hỏng trên đảo. Mấy hôm nay học sinh không đi học. Ba con khỉ nhà tôi muốn lật trời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-247.html.]
“Đã hiểu.” Bởi vì là nói chuyện phiếm bình thường, Sở Đại thái độ thực tùy ý, liếc mắt thấy vợ đã uống nước xong, anh đứng dậy: "Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi đi trước. Bản vẽ kho quân sự trễ chút tôi đưa sang cho anh."
“Được.” Khương Thắng lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ rời đi, bồi thêm một câu: "Về sau đừng có sinh con trai nhiều quá, lấy mạng già đấy!"
Sở Đại ậm ừ cười, hơi nghiêng đầu về phía Cố Khanh Khanh.
Cố Khanh Khanh hiểu ý anh ấy, bước ra bên ngoài.
Bên ngoài gió ầm ầm thổi mạnh không ngừng, chắc chắn một khoảng thời gian ngắn sẽ không ngừng được, nam nhân mang cô về nơi nghỉ ngơi chỗ đóng quân, căn phòng bên cạnh Thẩm Tuy.
Cửa hai phòng đều mở, nhưng Sở Đại không có đi vào, mà mang Cố Khanh Khanh đi từ bên kia vào phòng.
Anh có chút mệt mỏi, nhấc chăn kéo người phụ nữ nằm xuống, ôm người vào trong lồng ngực, nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Vợ à, ngủ một lát đi, giữa trưa không cần nấu cơm, Triệu Trạch sẽ mang lại đây."
Cố Khanh Khanh nép vào vòng tay anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ấy: "Chính là em vừa rồi đã hứa với em trai nấu cơm cho em ấy."
Sở Đại mở to hai mắt nhìn em ấy, cười to: "Em nha, sao thành thật như vậy."
Anh thở dài ôm chặt eo vợ: "Được rồi, chờ lát nữa anh đưa em về."
Cố Khanh Khanh mơ hồ phát ra một tiếng "ừm", nam nhân xoa xoa đầu em ấy, hô hấp bắt đầu đều đều.
Cô đưa tay lên khỏi vòng tay anh, ngón tay cọ cọ hàm râu phúng phúng, hơi đ.â.m tay, lại rụt trở về.
Ngủ được hai tiếng, Sở Đại mở mắt ra, đưa tay lên xem đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi, nữ nhân bên cạnh đang ôm anh ngủ say.
E là bữa trưa này không thể trở về làm rồi.
Đưa tay khẽ vuốt lưng em ấy, nam nhân nhìn chằm chằm vào bóng đèn đơn độc treo trên trần nhà.
Đôi mắt tối sầm lại không rõ đang suy nghĩ về điều gì.
Mười hai giờ, Cố Khanh Khanh ngơ ngác tỉnh dậy, vô thức đưa tay lên xem thời gian, sau đó "oa" một tiếng, bò dậy, miệng vẫn luôn oán giận: "Đều tại anh, anh ấm áp quá, sao anh không gọi em chứ? Bây giờ mà đi nấu cơm có phải quá muộn rồi không?!"