Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:54
Lượt xem: 13
Triệu Trạch cau mày khi thấy đứa nhỏ trên giường không nhúc nhích, vừa định nói thì đã thấy đứa nhỏ động đậy
Tuy là hơi chút khoảng cách với Cố Khanh Khanh, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, ăn cháo.
Động tác rất chậm, giống như đã phải tiêu hao hết toàn bộ sức lực.
Triệu Trạch nuốt lời nói trên môi vào trong, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Cố Khanh Khanh và đứa nhỏ đã dịu đi phần nào, suy nghĩ một chút, anh rời đi.
Khi đi, anh không quên đóng cửa, gió quát bên ngoài ầm ầm, anh tổng cảm thấy đứa nhỏ này gió thổi vào người, bệnh một trận nữa sẽ ngỏm củ tỏi.
Cố Khanh Khanh không vội, từ từ cho thằng bé ăn cháo, cô cứ từ từ đút, một lớn một nhỏ có thể coi là hài hòa.
Sở Đại từ một gian phòng khác đi qua, tựa vào khung cửa, hai tay ôm n.g.ự.c nhìn bọn họ, không lên tiếng, không hành động làm gián đoạn.
Có lẽ, đứa nhỏ này sẽ mở lòng với vợ anh.
Từ trong mắt cậu bé, Sở Đại phát hiện có bóng dáng của anh, thằng bé giống anh vẻ kiêu ngạo, vắng lặng cùng hung ác.
Chỉ là anh thường che giấu rất tốt, chỉ khi ở trên chiến trường mới bại lộ trước mặt kẻ địch, tên nhóc này ...
Dường như tất cả mọi người đều là kẻ thù của nó.
Có thể ngoan ngoãn để Cố Khanh Khanh đút cho mình có lẽ là vì chuyện gì đó đã đả động đến tim nó.
Một cậu bé mười một, mười hai tuổi không cho anh cảm giác nguy cơ gì, cũng không cảm thấy thằng bé sẽ có ý tưởng gì với Cố Khanh Khanh, đứa trẻ này hẳn là quá khát vọng tình cảm gia đình.
Nghĩ đến nam nhân nằm ở phòng bên cạnh sở chỉ huy, Sở Đại không khỏi nhíu mày.
Khương Thắng đã gửi điện tín đến đồn cảnh sát dọc bờ biển để kiểm tra thông tin về những con tàu ra khơi trong hai ngày qua, đợi một lát nữa hẳn là sẽ có tin tức thôi.
Khi chén cháo gần cạn, Cố Khanh Khanh múc một chén nữa từ trong hộp cơm, lại đút cho thằng bé ăn tiếp, đứa nhỏ lắc đầu, không ăn nữa.
Cố Khanh Khanh đặt chén cháo xuống, lấy khăn tay bên cạnh lau miệng, cậu nhóc theo bản năng muốn tránh, nhưng thân thể sửng ra, cứng đờ tùy ý để Cố Khanh Khanh lau miệng.
“Em trai.” Giọng của Cố Khanh Khanh ôn nhu hết sức có thể: “Em có thể nói cho chị gái em biết, em tên gì không?”
Đôi mắt đứa nhỏ đen nhánh nhìn cô, không nói lời nào.
Cố Khanh Khanh không hề nản lòng mà còn cười hòa ái dễ gần: "Em trai, em thật là dũng cảm. Em còn nhỏ đã biết cầu cứu hải quân, chị bằng tuổi em chỉ biết bắt gà đuổi chó thôi."
"Không nói cũng không sao. Buổi trưa muốn ăn gì sao? Chị làm xong đưa sang cho em nha!"
Đứa nhỏ vẫn lãnh lãnh đạm đạm nhìn cô.
Ngay khi Cố Khanh Khanh nghĩ rằng cô sẽ không nhận được câu trả lời, ngay khi cô định đứng dậy, cô nghe thấy được giọng non nớt, khàn khàn vang lên bên tai ——
“Thẩm Tuy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-246.html.]
Cố Khanh Khanh vui vẻ ngồi trở về: "Là chữ Tuy nào? Tuy trong tùy ý, hay là tùy vẫn, tùy tàn?"
“Tuy Ninh.” Cậu bé lại nói, mỗi lần cậu mở miệng, y như rằng cát chạy qua cổ họng, sưng tấy và đau đớn, mà thằng bé không hề nhăn một chút.
Nam nhân vẫn không nói chuyện đứng dậy, đi đến chỗ Cố Khanh Khanh đang ngơ ngác, tay đáp lên vai em ấy: "Nam Dương có thành phố Tuy Ninh?"
Lúc này Khanh Khanh mới hiểu, cô hỏi: "Em trai, em là người Tuy Ninh sao?"
Thẩm Tuy không có nói nữa.
Biết thằng bé sẽ không nói nữa, Sở Đại ôm bả vai vợ, mang vợ đứng lên, đầy ẩn ý nhìn thiếu niên trên giường: "Để cho thằng bé nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta đi sở chỉ huy."
“Vâng?” Cố Khanh Khanh đi theo đứng dậy, khó hiểu nói: “Em cũng đi sở chỉ huy sao?"
“Ừ.” Sở Đại gật đầu: "Chuyện của Bạch Đào."
Cố Khanh Khanh không rõ nguyên do, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên giường, nhẹ giọng an ủi: "Em trai, nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa gặp lại nha."
Nói xong cô theo nam nhân đến sở chỉ huy ở ngay bên cạnh.
“Chuyện của Bạch Đào là chuyện gì vậy anh?" Cô nghi ngờ: "Chị Đào Tử cùng Khương chỉ đạo viên nói cái gì sao?"
“Anh cũng không biết.” Sở Đại đẩy cửa ra, binh lính đứng canh chào một cái quân lễ, anh khẽ gật đầu, thả tay ôm bả vai vợ ra, sải bước đi về phía trước.
Thấy bọn họ tiến vào, Khương Thắng đặt ca men xuống, cười đứng lên: "Em dâu, ngồi đi."
Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn nam nhân, tự nhiên đi đến bên ghế dựa ngồi xuống: "Chỉ đạo viên, ngài tìm em là muốn nói chuyện gì nha?"
“Là chuyện này, hôm qua đồng chí Bạch Đào đến nói với anh rằng cô ấy muốn từ chức, mời anh một lần nữa an bài người dạy lớp nhỏ." Khương Thắng nói với Sở Đại: “Cậu cũng ngồi đi, cũng có phải cái gì quân sự đâu."
Nam nhân khẽ gật đầu, ngồi vào bên cạnh Cố Khanh Khanh.
"Chuyện này chị Đào Tử trước kia cũng từng nói qua." Cố Khanh Khanh không biết chị ấy làm sao mà nói với Khương Thắng, do dự, ngập ngừng không có nói thật: "Chị ấy mang thai, còn một đứa nhỏ trong nhà, có chút không thể lo liệu hết việc được."
"Hôm qua cô ấy cũng nói với anh như vậy." Khương Thắng gật đầu, cầm phích lên rót hai cốc nước nóng cho hai vợ chồng: "Anh đã đồng ý."
"Tìm em đến là muốn hỏi bên trong có ẩn tình gì hay không? Hai vị giáo viên đều rất khá, các chị dâu trên đảo đều yên tâm giao con cái nhà mình cho hai em. Nhà anh mấy con khỉ quậy kia bây giờ về nhà còn biết đọc thơ." Khương Thắng đương nhiên hy vọng Bạch Đào có thể tiếp tục dạy học, nhưng mọi người đều nói rằng cô ấy đang mang thai, cần chăm sóc gia đình, anh không thể cưỡng cầu được.
Cố Khanh Khanh hứa với Bạch Đào là sẽ không nói chuyện gia đình chị ấy, cho nên lắc đầu: "Em không biết, có lẽ là do lực bất tòng tâm, lớp trẻ con không dễ mang, chị Đào Tử đang mang thai, không quản nổi.
“Ồ, ra là vậy.” Khương Thắng gật gật đầu, không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Cái kia, Vu Thành nhờ anh chú ý giúp cậu ấy, tìm đối tượng cho em gái cậu ấy. Anh xem Binh Đoàn Xây Dựng lại đây, đồng chí Trần Giải Phóng không tồi, hai em cảm thấy thế nào?"
Sở Đại và Cố Khanh Khanh nhìn nhau, khóe miệng nam nhân hiện lên một nụ cười không tự chủ được.
Cố Khanh Khanh nghĩ đến Trần Giải Phóng, anh ấy là người vừa mới đưa cô đến đây đó. Cô cảm thấy anh Giải Phóng khờ khạo, vẫn là nên tìm cô gái ngay thẳng một chút đi, bằng không trong nhà không thể an yên nổi.
Cô cân nhắc một lúc rồi nói: "Không ổn chút nào, em nghe nói em gái của Vu liên trường tốt nghiệp sơ trung. Anh Giải Phóng trước kia nói với em là, anh ấy không thích người có văn hóa, sẽ cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với người ta. Nếu không chỉ đạo viên này, ngài đi hỏi ý kiến anh ấy trước rồi quyết định?"