Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:53
Lượt xem: 8
Sở Đại xoa xoa cái đầu nhỏ trong vòng tay, cười khẽ: "Anh không sao, em muốn ngủ một lát sao? Phòng bên cạnh đã phân cho anh, nơi này thường ngày không có ai đến.
Cố Khanh Khanh xác thật có chút buồn ngủ, cô gật đầu vừa định đứng dậy, bên cạnh nghe thấy bên cạnh có một âm thanh yếu ớt kêu lên, cô và Sở Đại nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy, đi đến mép giường.
Cậu bé biểu tình vô cùng đau khổ, đôi mắt mở trừng trừng, trống rỗng.
Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng đỡ thằng bé dậy, kê một cái gối sau lưng, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại em cảm thấy thế nào? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
Cậu bé ngơ ra, không nói một lời.
Cố Khanh Khanh vô thố nhìn nam nhân: "Anh ơi ..."
Sở Đại lắc đầu: "Để thằng bé tính táo một chút, chờ thêm lát đi."
Cố Khanh Khanh thở dài một hơi, rót một chén nước nóng cho thằng bé, đặt sang một bên. Hộp bánh trứng còn chưa ăn xong cũng đem sang đây, nhẹ giọng nói: "Đói bụng thì em tự ăn đi chút đi, có việc gì thì gọi cho anh chị, được không?"
Vẫn không có phản hồi.
Sở Đại trầm tư, ôm bả vai em ấy, đi sang phòng bên cạnh.
“Anh trai, thằng bé có phải bị dọa rồi không?" Cố Khanh Khanh bị Sở Đại ấn xuống giường đơn, ngón tay cầm chặt tấm chăn đơn, cô có chút lo lắng.
“Hẳn là còn chưa có định thần lại." Sở Đại ngồi ở bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này không đơn giản, có thể ở thời điểm gặp nạn, hoảng loạn, đánh cờ tín hiệu cầu cứu, đứa nhỏ này không đơn giản, tâm tư cũng kín đáo."
Theo đánh giá của anh, thằng bé còn giỏi hơn Trương Tháp rất nhiều, có lẽ vì ưu thế tuổi tác.
Cố Khanh Khanh lơ đãng dựa vào cánh tay của nam nhân.
Gió bên ngoài nhẹ hơn một chút, cô cứ như vậy dựa vào anh ngủ một giấc, tỉnh lại đã hơn tám giờ. Nam nhân vẫn giữ nguyên tư thế đó, trên tay còn cầm một tờ giấy một cây bút, bôi bôi vẽ vẽ.
Cô chỉ ngẫu nhiên lướt qua một cái, nhìn thấy bản đồ núi non, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Em đi gặp thằng bé." Cố Khanh Khanh ngáp một cái, "Tối hôm qua anh không được nghỉ ngơi tốt, anh vẽ xong rồi thì nghỉ ngơi đi, em sẽ trông."
“Được.” Sở Đại gật đầu, hoàn toàn không có dự định ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-245.html.]
Khi Cố Khanh Khanh đi đến phòng bên cạnh, Triệu Trạch tình cờ cầm theo một hộp cơm đến, thấy em gái Khanh Khanh ở đây mà kinh ngạc, ngay sau đó thoải mái: "Vết thương của lão Sở không có gì, đừng lo lắng."
“Em biết, anh Triệu này, đứa nhỏ này —” Cô liếc nhìn đứa nhỏ đang dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại mím môi không nói lời nào, trong lòng cô thương tiếc vô cùng: "Thằng bé không có việc gì chứ?"
“Không sao đâu, tối hôm qua thằng bé bị dính mưa, phát sốt, điều dưỡng lại mấy hôm là được thôi. Mà đứa trẻ này có chút suy dinh dưỡng ấy.” Triệu Trạch bước đến bên giường, lấy cháo thịt heo vụn đã chuẩn bị ra, đau đầu: "Đứa nhỏ cứ như vậy, không ăn cũng không uống, không biết làm sao."
Cố Khanh Khanh cũng lo lắng không thôi, cô đưa tay sờ trán cậu bé, cậu bé đang bất động đột nhiên giãy dụa, hất tay cô ra, đôi mắt đột nhiên mở to lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.
Triệu Trạch bị ánh mắt dữ tợn của cậu bé làm cho giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phản ứng lại được, mặt anh đỏ bừng, xong rồi thì trắng bệch.
Anh vậy mà bị một đứa nhỏ dọa cho sợ hãi?!
Cố Khanh Khanh không sợ hãi, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Đại, ánh mắt anh so với đứa nhỏ này còn kinh hãi hơn nhiều, cả người nồng mùi m.á.u rất nặng.
“Em trai.” Cố Khanh Khanh gọi một tiếng: "Em còn nhớ chuyện gì xảy ra đêm qua không? Em ở trên tàu phát cờ cầu cứu, được hải quân phát hiện."
Thiếu niên hai mắt thoáng hiện lên trống rỗng, nhanh chóng bị bóng tối thay thế, vẫn không nói gì cả.
Đường gân trên mu bàn tay đang nắm chặt ga trải giường lộ ra, lộ ra hoàn toàn cảm xúc.
Cố Khanh Khanh không bỏ sót chi tiết này, cô duỗi tay ra, nói với Triệu Trạch: "Anh Trạch, đưa cháo cho em, anh về với chị A Niệm đi, nơi này có em rồi."
Vì có bão nên hiếm khi được nghỉ hai ngày, Triệu Trạch cũng muốn ở cùng Hứa Niệm nhiều hơn, bụng vợ anh ngày càng lớn, di chuyển có chút bất tiện.
Tuy nhiên, nhìn thấy cậu bé gầy gò mà hung ác, anh không yên tâm để em gái Cố Khanh Khanh ở đây một mình: "Em gái, anh ở đây với em đi."
“Sở Đại ở phòng bên.” Cố Khanh Khanh biết anh ấy đang nghĩ gì, trong lòng cô ấm áp: “Không sao đâu, anh Triệu, đưa cháo cho em.”
Triệu Trạch nghe nói Sở Đại cũng ở, liền không do dự nữa, đưa cháo thịt heo băm cho em ấy: "Hơi nóng, em cẩn thận chút."
Cố Khanh Khanh gật đầu, cầm lấy, cô nhìn trong cháo trắng còn có gừng băm, thịt băm, cô khuấy đều lên, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng lên tiếng: "Em trai, em đói rồi đúng không? Ăn chút gì đi được không? Ăn xong chậm rãi nói, hoặc là em không muốn nói cũng không có việc gì."
Nói xong, cô múc một thìa cháo thịt heo vụn đưa sát đến miệng cậu bé.