Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:50
Lượt xem: 6

Sở Đại gật đầu, không nói một lời.

Khương Thắng vốn là muốn canh giữ hoặc là để lính gác đến trông, mà Sở Đại khăng khăng không đi, xoa xoa tóc: "Được, vậy cậu nhìn thằng bé đi, có việc thì đi tìm Triệu thái ..."

Thiếu chút nữa học theo đám khỉ con, gọi bậy rồi, Khương Thắng ho nhẹ một tiếng: "Quân y Triệu."

Triệu Trạch bất lực thở dài, cũng không để ý chuyện này, anh vỗ vỗ vai Sở Đại: "Cậu ra ngoài lâu như vậy, em gái Khanh Khanh ở nhà lo lắng lắm đấy. Thằng bé chốc lát không thể tỉnh lại, tớ ở đây trông một chốc, cậu trở về nhà báo bình an rồi lại sang đây."

Lúc này Sở Đại không cự tuyệt.

Về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, nữ nhân ngồi khoanh tay trên ghế, vẻ mặt có chút uể oải.

Sở Đại chậm rãi đóng cửa phòng khách, nhẹ nhàng bước tới.

Khi anh đi đến trước mặt vợ, nam nhân còn chưa có phát ra tiếng đã bị người ta ôm lấy vòng eo.

Sở Đại rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, duỗi tay vỗ nhẹ lưng an ủi: "Người anh ướt ..."

Trong lòng anh thở dài, sợ lát nữa em ấy khóc.

Quả nhiên, em ấy không chút nào để ý người anh bị nước mưa làm ướt sũng. Sau khi hỏi anh đi làm gì, nhìn thấy băng gạc trên tay anh, đau lòng đến không chịu được, nước mắt như trân châu lập tức rơi xuống.

Nước mắt như đập vào trong lòng anh.

Nam nhân cúi xuống hôn lên mái tóc cô gái nhỏ: "Anh không sao, anh chỉ trở về báo bình an, em đi ngủ trước đi. Triệu Trạch còn ở chỗ doanh bộ canh giữ giúp anh, Hứa Niệm khẳng định cũng lo lắng cho hắn lắm."

Cố Khanh Khanh cọ cọ eo chồng, rầu rĩ gật đầu.

Ôm vợ trở lại phòng ngủ, anh đắp chăn bông lên cho em ấy, đưa tay vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn: "Ngoan, ngủ một giấc, ngày mai anh không ra nhiệm vụ, anh trở về với em."

Cố Khanh Khanh gật đầu, nhìn mái tóc ướt sũng nước của anh ấy, cả bộ đồ trên người ướt sũng, cô lại sốc chăn nhảy xuống dưới giường. Trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, cô đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, lấy một cái áo sơ mi, một cái quần tây dài từ trong tủ ra cho anh ấy thay ——

"Anh thay đồ trước đi, không thôi cảm lạnh mất."

Không chút do dự, Sở Đại cởi thắt lưng, đang định cởi quần, nhìn thấy quần lót xám trên tay vợ, dở khóc dở cười: "Anh tự mình thay, em đi ngủ đi."

“Sở Đại!” Cố Khanh Khanh tức giận: "Trên người anh còn có chỗ nào em chưa thấy qua, em phải nhìn xem trên người anh còn có chỗ nào bị thương lừa gạt em hay không?"

“Được rồi.” Sở Đại trong mắt mang theo ý cười, yết hầu trượt xuống, dưới ánh mắt rực lửa của vợ, cởi quần áo thay.

Cố Khanh Khanh không hề đỏ mặt, thậm chí còn lấy khăn lau nước trên mặt, trên tóc của anh.

“Anh chờ em một lát." Nghĩ đến điều gì đó, cô nhét khăn vào tay nam nhân, hấp tấp chạy vào nhà bếp.

Nghe tiếng thớt d.a.o cạch cạch đột ngột vang lên, Sở Đại hơi nhướng mày, giống như là biết vợ đang làm gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lúc sau, Cố Khanh Khanh bưng một chén canh gừng ấm áp đến, đẩy nam nhân ngồi xuống mép giường: "Uống xong rồi đi doanh bộ."

Đương nhiên, vợ thương vợ quan tâm, Sở Đại vui vẻ tiếp thu.

Sau khi uống xong chén canh gừng, Cố Khanh Khanh thu dọn chén, tìm áo mưa từ phòng khách mặc vào cho anh, khuyên nhủ: "Có thời gian thì anh ngủ một giấc đi, sáng mai em đưa cơm sang cho anh, đứa bé kia hẳn là cũng có thể tỉnh đúng không? Này, nếu không em cùng anh sang đó trông?"

“Không được, em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Sở Đại khoác áo mưa hôn lên trán vợ: “Bên ngoài mưa gió, dễ bị cảm lạnh.”

Cố Khanh Khanh không phải loại người càn quấy không hiểu chuyện, nghe vậy thở dài đưa anh đến cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-244.html.]

Nhìn theo tấm lưng gầy đỉnh đạc của anh ấy biến mất trong màn mưa, gió quát long trời lở đất, hai con gà cô đã xách vào trong nhà lâu, đang co ro trong góc bếp.

Cố Khanh Khanh nhớ đến trên tay anh băng vết thương, đau lòng muốn chết, mà cô không có biện pháp gì khác.

Anh ấy là quân nhân, bị thương đổ m.á.u là điều không thể tránh khỏi.

Sáng hôm sau.

Ngoài trời vẫn còn gió nhưng mưa thì đã tạnh.

Cố Khanh Khanh thức dậy sớm, nấu cháo khoai lang cùng với bánh trứng, cho vào hộp cơm, chuẩn bị đưa sang cho chồng.

Ra sân, mỗi bước đi cực kỳ gian nan, vẫn là Trần Giải Phóng nhìn thấy cô, liền hét lên: "Em gái!"

Họ đều đến từ Binh Đoàn Xây Dựng, Cố Khanh Khanh với bọn họ quan hệ rất tốt, híp mắt nhìn sang.

"Anh Giải phóng?!"

Trần Giải Phóng nhìn thấy một tay em ấy đang cầm hộp cơm, tay kia đang ôm cây dừa trơ trọi bên vệ đường, nhìn mà buồn cười: "Cái thân thể bé xíu của em ra đây cho gió thổi bay à? Chạy ra ngoài làm cái gì?! Muốn đến doanh bộ đưa cơm sao? Anh mang qua cho em."

“Không cần đâu, em tự mình đưa, thuận tiện nhìn xem đứa nhỏ kia thế nào." Cố Khanh Khanh từ chối, chậm rãi tiến về phía trước.

Trần Giải Phóng vốn dĩ muốn giúp em gái một phen, cơ mà nghĩ đến mấy chị dâu ở khu Bắc cái miệng lợi hại, anh ngượng ngùng dừng động tác.

Anh thật ra chẳng có gì, chỉ sợ mang tiếng xấu cho em gái.

Trước đây, anh ở Binh Đoàn Xây Dựng, Binh Đoàn Xây Dựng không có người nhà tùy quân, lúc đó anh còn chưa có phát giác được một điều, nữ nhân quá lợi hại. Lần này đến đảo Bạch Sa, nhìn thấy đám chị dâu mồm mép quá kinh, đen có thể nói thành trắng, mà trắng cũng có thể bôi đen thui, tự dưng hơi sợ.

Ngắn ngủn một đoạn đường, Cố Khanh Khanh mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Trần Giải Phóng đưa cô qua chỗ lính canh vào doanh bộ mới đi.

Sở Đại ngồi trên ghế, thấy cô đi tới liền đứng dậy: "Này cô giáo Cố, bên ngoài gió lớn vậy sao em lại đây? Kỳ thật anh đi nhà ăn ăn là được rồi, em có lạnh không?

Vừa dứt lời, anh đưa cho em ấy một ly nước ấm.

“Không lạnh.” Cố Khanh Khanh cầm cốc nước uống một hớp, ánh mắt rơi vào đứa nhỏ tái nhợt trên giường nhắm mắt lại: “Đứa nhỏ còn chưa tỉnh sao anh?"

"Chưa tỉnh." Sở Đại bưng mang cháo ra, lại ngồi trở lại trên ghế chậm rãi uống một ngụm: "Hạ sốt, không có việc gì lớn."

Cố Khanh Khanh lúc này mới yên lòng, đứng ở mép giường cẩn thận nhìn cậu bé trên giường, cậu khoảng mười một mười hai tuổi, rất gầy, cánh tay lộ ra bên ngoài hầu như không có thịt.

Nước da cũng xanh xao tái nhợt, dung mạo rất thanh tú, trông không giống đứa trẻ ngư dân phơi nắng gió sương.

Cô quay lại phía nam nhân, ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh ấy thong thả ung dung uống cháo, nói ra nghi vấn của mình: "Đứa trẻ này là người đánh cờ tín hiệu cho các anh?"

Nam nhân gật đầu: "Em đã ăn sáng chưa?"

"Em chưa." Cố Khanh Khanh nói tiếp: "Ngư dân hẳn là cũng thông thạo cờ tín hiệu. Cơ mà em cảm thấy kỳ quái, lại gió biển như này, ngư dân đi biển dài ngày hẳn là sẽ có phát hiện ra dị thường chứ? Mà hải quân cũng sẽ báo động trước mà nhỉ?"

“Vợ anh thông minh." Sở Đại trực tiếp kéo người trên đùi đút cháo cho em ấy: “Chuyện này có chút kỳ lạ. Đứa nhỏ hơn phân nửa không phải con cái ngư dân."

Cố Khanh Khanh nhấp một ngụm nhỏ, cầm lấy bánh trứng bên cạnh đưa lên miệng: "Vậy giữa bão mà căng thuyền ra khơi không phải đi tìm đường c.h.ế.t sao? Đây là tính toán lôi kéo thằng bé cùng chết."

Càng nghĩ đến đó, cô càng hoảng sợ, cô nói với Sở Đại: "Đây là cố ý g.i.ế.c người hả anh?"

Thấy vợ cảm xúc kích động như vậy, anh đặt chén cháo trong tay xuống, vòng tay ôm cô vào lòng dỗ dành: "Ngư dân kia đã c.h.ế.t rồi, chỉ có thể chờ thằng bé tỉnh lại hỏi. Em ăn chút cháo lót dạ trước đi. Tối qua có phải cả đêm không ngủ? Mắt em thâm đen."

Cố Khanh Khanh lại liếc nhìn cậu nhóc hơi thở mong manh nằm trên giường, ghé vào vai anh, nghẹn ngào nói: "Em lo lắng cho anh không ngủ được."

Loading...