Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:48
Lượt xem: 9

Sở Đại sau khi phơi quần áo xong đi xuống lầu, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của người phụ nữ dưới ánh đèn, anh hơi cong môi.

Vào phòng tắm cất cái xô và rửa tay, nam nhân ngồi xuống bàn ăn cơm.

Cố Khanh Khanh bưng chén cơm đưa cho anh: "Buổi tối em nấu cơm nhiều, anh ăn nhiều một chút. Gần đây anh có vẻ gầy đi thật nhiều, ngày mai có về nhà ăn cơm chiều không anh? Em hầm canh cho anh uống."

Sở Đại cầm lấy một con cua hấp, lột vỏ: "Chưa biết."

Cố Khanh Khanh gật đầu, ngồi xuống đối diện với anh, gắp đồ ăn vào trong chén của anh: "Khi nào thì bão đến? Tối nay hả anh? Ngày mai em sẽ đi đưa trái cây cho chị A Niệm."

“Chắc vậy, dự đoán mặt biển chưa chắc đã chính xác.” Nam nhân lột cua, bỏ thịt cua vào chén em ấy, cười cười nhìn em: "Đêm nay em không phải còn có chuyện quan trọng hơn phải làm sao?"

"Cái gì ..." Ngay khi Cố Khanh Khanh vừa mở miệng, cô nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nam nhân, tức khắc im miệng.

Bữa cơm hôm nay ăn rất nhanh, chén đũa nhanh chóng được dọn, đồ ăn còn thừa hơn phân nửa, nam nhân trực tiếp ôm chặt cô vào phòng ngủ, nói là đồ ăn để đó, đói bụng ra ăn.

Trời nhá nhem tối, gió hú ngoài cửa sổ.

Nam nhân chậm rãi động tác, nói: "Gió nổi lên rồi."

Cố Khanh Khanh trong cơn mê loạn, hai mắt m.ô.n.g lung.

Cửa sổ bị gió lay động, cũng may buổi chiều anh ấy đã cố định lại nghĩ. Nhớ đến chiều Sở Đại giặt quần áo, cô đẩy nam nhân sang một bên: ".... Quần áo, phải đi thu quần áo."

“Không phải ngoài ban công, là ở phòng khách trên lầu.” Sở Đại vươn tay vén mái tóc ướt đẫm ra sau tai vợ, giọng nói lười biếng: "Tập trung nha, vợ à!"

Bên ngoài cuồng phong gào thét, lá cây xào xạc, bên tai Cố Khanh Khanh là tiếng sóng biển giận dữ vỗ ầm ầm vào bờ.

Nhà ở ven biển, cho nên toàn bộ động tĩnh đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Không biết kéo dài qua bao lâu, nam nhân ôm lấy nữ nhân trong lồng ngực, khẽ hôn một cái lên trán vợ.

Nép vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của Sở Đại, Cố Khanh Khanh mơ màng sắp ngủ.

Sở Đại nheo mắt liếc tiểu cô gái nhỏ trong vòng tay, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.

Còn nói là cả đêm, chỉ mới một chốc thôi đã không thể chịu được nữa.

Anh kéo chăn bông, lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng như sao, nặng trĩu suy nghĩ về tiến độ công trình ngày mai.

"Sở doanh trường!" Bỗng nhiên bên ngoài có người lớn tiếng gọi: "Đã xảy ra chuyện rồi!! Doanh trường!!"

Tiếng thứ hai gọi còn gấp gáp hơn tiếng thứ hai.

Sở Đại không chút do dự đứng dậy, nhặt quần áo và quần tây bị rơi sang một bên, nhanh chóng mặt vào, cầm lấy đồng hồ trên đầu giường, cúi người nói nhỏ bên tai người phụ nữ đang ngủ say: "Anh ra ngoài xem một chút, em ngoan ngoãn ngủ đi, không được ra ngoài."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nữ nhân mê ly mở to hai mắt, lung tung gật đầu, lẩm bẩm lầm bầm: "Anh chú ý an toàn." Nói xong lăn sang đầu kia ngủ rồi.

Nam nhân đắp chăn cho vợ, cài cúc áo sơ mi, sải bước ra ngoài.

Người đang ở bên ngoài hô to chính là chiến sĩ từ Binh Đoàn Xây Dựng báo danh lại lên đảo, tên là Trần Giải Phóng.

“Có chuyện gì vậy?” Sở Đại mở hàng rào, trầm giọng hỏi.

"Báo cáo Đoàn trường, mặt biển xuất hiện một chiếc tàu đánh cá, thông qua tín hiệu cờ phân biệt được, là ngư dân quốc gia chúng ta, tàu bị c.h.ế.t máy không cách nào cập bờ, đang ở trạm gác cầu cứu."

Tiếng gió càng lúc càng dữ dội, trên bầu trời đen kịt một tia chớp trắng đột nhiên nổ tung, Sở Đại không chút do dự: "Tập hợp, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện."

“Vâng!” Trần Giải Phóng không kịp cúi chào đã rời đi. Sở Đại không có rảnh lo những thứ đó, ngẩng đầu nhìn sấm chớp ầm ầm trên không trung, mu bàn tay cảm giác lạnh căm căm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-243.html.]

Trời mưa.

Năm phút sau, bến tàu đảo Bạch Sa.

Vu Thành đưa kính viễn vọng cho người đàn ông mảnh khảnh. Sở Đại tiếp nhận, dưới ánh đèn tuần tra rọi vào, anh có thể thấy rõ một chiếc thuyền nhỏ đung đưa trong gió trên biển xanh, có nguy cơ lật nghiêng bất cứ lúc nào.

Anh ném ống nhòm vào lòng Vu Thành, đôi mắt như đại bàng sắc bén dò xét khuôn mặt của các chiến sĩ tuần tra, nghiêm giọng nói: "Các người đều là chiến sĩ đến từ các quân khu, hầu hết là bộ đội dã chiến, không am hiểu nhiệm vụ trên đảo. Hiện tại chúng ta là hải quân, có ngư dân của quốc gia chúng ta ở địa phận biển gặp nạn, chúng ta nên làm cái gì?!"

Chiến sĩ lên tiếng hô lên: “Cứu người!"

Sở Đại gật đầu ra lệnh: "Căng thuyền! Cứu người!"

"Vâng!"

Bên ngoài trời nổi giông bão, Cố Khanh Khanh xoa eo ngồi dậy, trong lòng ngẩn ngơ, hình như anh ấy có ở bên tai cô nói nhỏ cái gì đó.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, cô đưa tay sờ sờ vào bên cạnh, còn sót lại hơi nóng.

Cô sửng sốt một chút, mơ hồ nhớ tới hình như anh nói muốn ra ngoài, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà không cần dậy.

Mang đôi giày vải đặt bên giường. Cô bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài qua những thanh gỗ, sấm sét giăng ngang bầu trời, để lại một vệt sáng trắng, mưa xối xả.

Cố Khanh Khanh có chút lo lắng, ngón tay moi moi khúc gỗ, trong lòng lo lắng không thôi.

Thời tiết xấu như vậy anh ấy còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ? Vẫn là xuống kho quân sự đào sao?

Trong lòng hoảng loạn, chạy đến tủ gỗ góc phòng khách lôi ra một chiếc áo mưa, vừa mặc vào, nhớ lại lời anh ấy nói trước khi ra ngoài, lại cởi ra.

Tiếng mưa càng lúc càng dữ dội, trong lòng cô như thắt lại thành một đoàn, giơ tay nhìn thời gian, đã rạng sáng 2h30 rồi.

Một cậu bé mười hai tuổi được cứu ra khỏi thuyền, Sở Đại xuống thuyền quân sự, ôm đứa bé đang bất tỉnh, đứa nhỏ cả người nóng hổi, rõ ràng là phát sốt.

Vu Thành và những người khác nhấc cổ t.h.i t.h.ể xuống dưới, đưa tay lau nước mưa trên mặt: "Doanh trường, người này xử lý thế nào?"

“Đem về doanh bộ trước.” Sở Đại cau mày, sau đó buông ra: “Đi gọi Triệu Trạch trước đi.”

Tại doanh bộ đảo Bạch Sa.

Ngày hay đêm thì đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Khương Thắng chống eo, đi tới đi lui quanh giường bệnh, hỏi Triệu Trạch: "Đứa nhỏ này không sao chứ?"

Triệu Trạch lắc đầu: "Phát sốt, còn có triệu chứng hỏa công tâm, trước truyền hết bình nước này xem có thể chuyển biến hay không."

Dư quang liếc nhìn người ngồi bên cạnh không lên tiếng, thấy mu bàn tay đẫm máu, Triệu Trạch đứng dậy tặc lưỡi, nôn nóng hỏi: "Sao lại thế này? Cậu bị thương?"

“Không có việc gì, bị lưới sắt trên thuyền quẹt qua." Sở Đại mệt mỏi nhắm mắt lại: “Mọi người về nhà ngủ tiếp đi, tôi sẽ canh giữ ở đây.”

“Trước tiên để tớ xử lý vết thương cho cậu." Triệu Trạch tay vừa khử trùng, vừa bôi thuốc cho cậu bạn, miệng không ngừng nói: “Cậu sao không chú ý một chút, lưới sắt trên thuyền nói chung là rỉ sét, vết thương sâu thế này, sơ hở là uốn ván ngay, cậu cũng chẳng thèm hé răng ..."

Sở Đại đau đầu, tùy ý để cho lão bạn ríu rít.

Bôi thuốc xong, Triệu Trạch quấn băng, đứng dậy: "Thôi, đêm nay tớ trông cho, cậu ngày mai còn phải đi đào kho quân sự, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

“Bão này tạm thời dừng không được, ngày mai không thể xuống kho quân sự." Khương Thắng bưng ly nước nóng đưa cho Sở Đại: “Đứa nhỏ này làm sao bây giờ?"

“Chờ thằng bé tỉnh lại, rồi hỏi thăm tình hình.” Sở Đại cầm ca tráng men, lòng bàn tay ấm lên: “Người còn lại ở trên thuyền có vẻ là bị sét đánh, đã tắt thở. Đã để ở căn nhà bên cạnh sở chỉ huy, anh nhìn xem xử lý thế nào?"

Khương Thắng trừng mắt: “Chôn chứ làm cái gì?" Nói xong anh lại thở dài: “Thôi quên đi, hai ngày nữa xem bão có thể ngừng không, chờ khi đứa nhỏ tỉnh lại, hỏi xem nhà thằng bé ở đâu, người ở đâu đem về nơi đó, coi như là lá rụng về cội đi."

Loading...