Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:46
Lượt xem: 6

Cố Xán Dương vẻ ngoài ưa nhìn, cơ mà tính tình quá lạnh nhạt, từ nhỏ đã không thích phản ứng với người khác.

Sở Đại cũng rất đẹp trai, cô cảm thấy anh ấy đẹp trai hơn cả anh cả nhà cô, có thể là do khí chất cà lơ phất phơ hấp dẫn cô, cũng có thể khi anh mặc quân trang, ánh mắt sắc bén như chim đại bàng, cô không sợ, thích, cực kỳ thích.

Có lẽ từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này, cô liền động tâm, cô chỉ hy vọng con cô về sau giống anh, hoặc giống cậu cả Cẩu Thặng.

Người ta hay nói cháu ngoại giống cậu, mà cậu nào cũng được, đừng giống Cẩu Đản.

Hai anh em cô khác nhau không quá nhiều.

Bị ánh mắt rực lửa của vợ nhìn chằm chằm, Sở Đại cảm nhận được, không được tự nhiên mở mắt ra.

Khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Cố Khanh Khanh, anh hoàn toàn thanh tỉnh.

“Ăn cơm tối trước?” Anh xoa xoa mũi cười tủm tỉm, “Đêm dài từ từ không nóng nảy."

Cố Khanh Khanh duỗi tay véo eo anh ấy, ánh mắt né tránh, có tật giật mình: "Nghĩ cái gì đó, em là suy nghĩ sao anh không lên giường ngủ, là sợ em làm gì anh à?"

Sở Đại cạn lời cứng họng, cụp mắt ra hiệu nhìn quần áo của anh đi: "Toàn thân tro bụi, như thế nào ... hả?"

“Ồ, có vấn đề gì đâu." Cố Khanh Khanh kéo anh đứng dậy, “Anh đi tắm đi, em sẽ đi nấu cơm, chúng ta tiết kiệm thời gian, tốc chiến tốc thắng."

Sở Đại bị cô kéo tay kéo vào phòng tắm, nam nhân đi theo ngoan ngoãn không dùng sức: "Đừng vội như vậy, mới năm giờ, còn nguyên buổi tối."

“Em gấp." Cố Khanh Khanh đẩy anh vào phòng tắm: “Em đi lấy phích nước và quần áo, anh chờ một chút.”

Sở Đại một tay đỡ cửa, đứng ở cửa phòng tắm nhìn bóng dáng vợ chạy về phòng ngủ, nam nhân không khỏi cười thành tiếng.

Lấy một bộ quần áo ngủ vải cotton, Cố Khanh Khanh nhìn thấy mấy cái hộp giấy trong tủ, mặt không đổi sắc lấy cái áo sơ mi của anh ấy ra che lại.

Hừ một tiếng, hung tợn nói: "Về sau không cần dùng thứ này nữa."

Nói xong, cô cầm quần áo của nam nhân đi vào nhà vệ sinh, rồi từ thùng nước khác múc thêm vài gáo nước lạnh, từ phích nước nóng đổ chút nước ấm. Đưa tay vào kiểm tra nhiệt độ, xác định ổn rồi thì nhấc đến phòng vệ sinh.

Hất cằm: "Tắm đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-242.html.]

Sở Đại thong thả ung dung cởi nút áo sơ mi, từ từ nói: "Em như vậy làm anh nhớ đến lão Chu nuôi heo ở Binh Đoàn, mỗi lần mà giúp heo lai giống cũng là như thế, tỉ mỉ chăm sóc."

Giọng nói của người đàn ông mang theo sự lười biếng: "Vợ à, anh hiện tại cảm thấy mình chính là đầu heo giống kia."

“Làm sao có thể.” Cố Khanh Khanh kiễng chân, ôm mặt anh hôn một cái, nghiêm túc nói: "Heo ở trại nuôi heo em đã xem qua hết rồi, không có con heo nào thanh tú đẹp trai như anh hết á."

Nam nhân bậc cười, nhìn đến Cố Khanh Khanh cảm thấy chột da, cô buông tay anh ra, ánh mắt lơ đễnh: "Đúng rồi, lần sau thuyền vật tư lại đây, chúng ta gửi thư cho chú Trương chỗ quân nhu đi." Trước khi rời khỏi Binh Đoàn, cô đã hứa với Trương Triều.

“Không viết cho Lão Dư sao?” Nam nhân cười cười: "Lão Dư đối với em không tệ, thường xuyên mở bếp nhỏ cho em."

"Cái đó không phải tiêu tiền trợ cấp của anh và Cẩu Đản sao ..." Cố Khanh Khanh tràn đầy tự tin nói: "Chú Trương nói là, gửi thư cho chú ấy là được, Binh Đoàn mỗi chú ấy là người làm công tác văn hóa, đến lúc đó chú ấy sẽ đọc cho chú Dư với chú Chu nghe."

Nam nhân xoa đầu cô: "Được rồi, anh đã nhớ kỹ, chỗ anh cả anh hai cũng phải viết thư, còn có người nhà. Em đi nấu cơm đi, anh trai đi tắm."

Thấy anh quan tâm đến người nhà mình, Cố Khanh Khanh trong lòng ấm áp: "Được, anh tắm đi, không vội."

Cô đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng tắm lại, Sở Đại cảm thấy đây là một trận chiến, đêm nay có lẽ không thể ngủ.

Cố Khanh Khanh cầm một cái rổ nhỏ đi ra sân sau hái rau, hoàng hôn vừa chìm xuống mặt biển, bầu trời đỏ như lửa.

Chỉ nhìn vào thời tiết hiện tại, cô không dám tin tưởng sắp có một trận bão lớn đến.

Cô ngồi xổm bên ruộng rau, hái mười mấy trái ớt xanh, định dùng để xào với trứng, lại rút ra hai cây củ cải, giũ cho bớt đất, rồi nhổ thêm vài cọng hành lá.

Hai người không ăn quá nhiều, trong nhà cháu trai nhỏ có đưa tới con cua, vừa lúc hấp lên ăn.

Mặc dù bây giờ Sở Đại có thể ăn cay rồi, cơ mà cô vẫn nên nấu thanh đạm chút, bởi vì từ nhỏ anh ấy ăn thanh đạm, mà nấu cũng không phiền toái.

Cô lột bỏ phần lá vàng bên ngoài của bắp cải, ném xuống cho hai con gà rừng mổ. Trong lòng suy nghĩ, hay là đem hai con gà này vào trong nhà không nhỉ, bằng không bão đến, bị bão cuốn đi mất.

Mang theo rổ, cô lại vào phòng bếp rửa sạch xắt rau, tính lát nữa nói với Sở Đại một tiếng. Hai con gà rừng dù đã thuần hóa thì vẫn có khác biệt với gà nhà, bảo cô bắt nó á, cả một ngày cô cũng chẳng bắt được.

Sau khi xào bắp cải xong, lại hấp tôm, xào thêm trứng với ớt xanh. Cô mang nồi cơm ra ngoài, để trên bàn gỗ trong phòng khách, đồ ăn đã đầy đủ hết.

Sở Đại vừa từ phòng tắm đi ra, trong tay mang theo một cái xô nhựa là quần áo đã giặt, của Cố Khanh Khanh nhiều hơn, anh chỉ hai ba bộ.

“Anh mang quần áo lên lầu phơi trước." Nam nhân vừa nói vừa xách cái xô nhựa lên lầu, tay phải cầm khăn lông lau tóc, vừa đi vừa nói chuyện.

Loading...