Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:45
Lượt xem: 7

Bạch Đào gật đầu: "Có gì không hiểu cứ hỏi chị. Tốt xấu chị đã từng sinh một đứa con. Tiểu Dương nhà chị có ít quần áo cũ, nếu em không chê lúc đó chị mang một ít sang cho em." Cô thật lòng xem Cố Khanh Khanh là bạn thân của cô.

Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: "Chị còn đứa nhỏ trong bụng nữa mà, quần áo của Tiểu Dương nên để cho em của thằng bé đi. Chờ em mang thai em gửi phong thư cho mẹ, nhờ mẹ gửi một ít quần áo trẻ con, nhờ thuyền vật tư mang lại đây là được rồi."

“Được rồi.” Bạch Đào không ép, lúc trước cô giữ quần áo của Tiểu Dương, định để lại cho mấy đứa em của thằng bé, bây giờ may quần áo cần nhiều phiếu vải, trên đảo chỉ có gạo, mì dầu muối là không cần phiếu.

Hầu hết đám nhóc chưa từng mặc quần áo mới, hoặc là quần áo cũ của cha mẹ sửa lại, hoặc quần áo cũ của họ hàng thân thích chuyển qua chuyển lại.

Bạch Đào sau khi ăn xong cái bánh rán hẹ, uống hai ngụm nước, đứng dậy: "Khanh Khanh, thật ngại quá, lại phiền toái em, nói chuyện với em trong lòng chị thoải mái hơn nhiều."

“Thôi, đừng khách sáo như vậy, chúng ta là bạn bè mà." Cố Khanh Khanh thấy chị ấy phải đi, cô đẩy ca tráng men cho chị ấy: "Chị mang ít cái này về nhà ăn đi, cái ca để em sang lấy, không em nhờ Tiểu Tháp chạy vặt cho em đến lấy là được."

“Không cần, em lưu lại chính mình ăn đi." Bạch Đào cười lắc đầu, xoa bụng: “Không biết gần đây sao lại thế này, chị chỉ thích chà là, đứa nhỏ này hơn phân nửa là một cô bé, vừa lúc Tiểu Dương đòi em gái, cũng coi như thỏa mãn ước nguyện làm anh trai."

“Ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái, có thể tin được không?" Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm bụng chị ấy, áo mỏng màu xanh, bụng không lộ rõ lắm.

“Cái này thì khó mà nói, người ta nói bụng tròn là con gái, hơi nhòn nhọn là con trai, mà có khi sinh ra cũng không khớp." Bạch Đào mơ hồ: "Cho dù sinh con gái hay con trai, Sở doanh trường chắc chắn sẽ thương mẹ con em. Vu Thành nhà chị tiền trợ cấp có 80 đồng, hiện tại không cần gửi tiền về nhà, chị phải nghĩ cách để quản tiền mới được."

"Sở doanh trường hẳn là hơn 100 đồng đúng không? Điều kiện ở đảo khó khăn, tiền trợ cấp cao hơn với binh ở quân khu."

Cố Khanh Khanh bừng tỉnh: "Lúc trước còn là Liên Trường ở Binh Đoàn Xây Dựng đâu đó 78? Em nhớ không rõ lắm, nhưng hình như trợ cấp Binh Đoàn xây dựng so với binh đất liền cao hơn một ít."

“Có thể hiểu được, quân nhân ở đầu mũi nhọn, tiền trợ cấp cao hơn quân nhân bình thường một ít." Bạch Đào tuy là đi theo chồng ở quân khu Phương Nam nhưng không hiếm nghe được danh của Binh Đoàn Xây Dựng.

Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Vâng, hiện tại chắc 100 đồng đi, em không để ý lắm." Trên đảo không có nơi để tiêu tiền, Cung Tiêu Xã còn chẳng có nữa. Tiền trợ cấp của Sở Đại hay của cô phát xuống thì cô cứ gộp lại để đó.

Nhà ở không cần suy xét, về sau cũng không đi ra ngoài mua nhà ở. Ra đảo rồi cô hoặc là cùng Sở Đại đi nơi khác đóng quân, hoặc là theo anh ấy về khu đại viện quân nhân.

Không có gì khác để mua, chỉ là lúc cô kết hôn, cô ý thức được một vấn đề. Nếu mà cô sinh song sinh thì phải tích góp tiền, về sau đặt lễ hỏi, của hồi môn cho con.

“Em như vậy thật tốt, có thể tiết kiệm tiền, không cần gửi tiền cho bất cứ ai." Bạch Đào không chỉ một lần hâm mộ quan hệ nhà chồng Cố Khanh Khanh đơn giản, cô thở dài: "Chị phải về nhà, mấy ngày tới có bão, trường học chắc là nghỉ học, vừa lúc nghỉ ngơi nhiều chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-241.html.]

“Đúng vậy, em có thể lười biếng ngủ thêm mấy ngày." Cố Khanh Khanh đưa người đến cửa sân, chờ bóng dáng chị ấy biến mất chỗ ngã rẽ ngay ngôi nhà màu trắng cuối đường, cô mới đóng cửa đi vào.

Nhìn thấy em ấy vào nhà, Sở Đại liếc mắt một cái: "Cô ấy đi rồi?"

“Vâng.” Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế trong phòng khách, nhìn anh đóng đinh cửa sổ gỗ: “Anh à, đừng đóng đinh hết vào như thế, đến khi cần mở mở không được."

Sở Đại nghe xong liền để lại một cái đuôi đinh bên ngoài, cầm một cái đinh khác.

Cố Khanh Khanh mỉm cười, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng của người đàn ông bận rộn đóng đóng đập đập.

Sở Đại bận rộn cả buổi chiều, đóng đinh hết cửa sổ lầu một, lầu hai, gia cố cửa, sau đó thu dọn đồ đạc mang trả cho chỗ quân nhu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trở lại, Cố Khanh Khanh đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, Sở Đại cởi cúc áo, ngồi xuống ghế bên giường hít một hơi thật sâu.

Cố Khanh Khanh ôm chăn mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, anh nhìn tư thế em ấy ngủ, chừng mười phút, nâng cổ tay lên xem thời gian.

Bốn giờ rưỡi.

Mặt mày giãn ra, dựa lưng vào chiếc ghế phía sau, đặt mu bàn tay lên trán, nhắm mắt lại.

Khi Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, phát hiện nam nhân đang ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ mở tủ quần áo, lấy ra một tấm khăn mỏng gấp đôi rồi đắp cho anh ấy.

Thật lâu không ngắm kỹ anh ấy, nam nhân này so với lúc trước càng gầy, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường quai hàm lộ rõ ràng.

Trước đây cô không để ý, giờ nhìn kỹ phát hiện trên cằm anh ấy có một vết sẹo nhỏ, chắc là bị đá va vào bị thương.

Cô vươn tay muốn chạm vào, mà thôi, hiếm khi anh ngủ say, thu hồi tay, ngồi ở bên cạnh, hai tay chồng mặt bàn nhìn anh ấy.

Dáng vẻ của anh ấy thật sự đẹp, từ nhỏ cô nghe nhiều nhất là: "Khanh Khanh à, anh cả của cháu sao mà đẹp thế, sao không giống anh hai cháu gì cả."

Mà đúng thiệt, Cẩu Thặng đẹp thiệt, ba anh em đứng cạnh nhau, người khác chỉ thấy cô cùng Cố Thanh Liệt là hai anh em.

Cố tình, cô đâu chịu thừa nhận, cứ kéo cánh tay Cố Xán Dương nói mình giống anh cả, không giống anh hai, thường xuyên làm Cố Thanh Liệt tức đến dậm chân.

Loading...