Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:43
Lượt xem: 8
Sau khi Cố Khanh Khanh hái trái cây xong, cô đi tới giúp anh cầm cành cây xuống để anh thấy đường tiện cưa: "Vậy hai ta cũng sinh nha ..."
“Được.” Sở Đại liếc mắt nhìn vợ một cái: "Đừng nóng vội, chờ anh đóng đinh cửa sổ xong đã."
“Ai vội đâu!” Cố Khanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh từ từ tới!"
Nam nhân cười kẽ, ánh mắt trêu chọc làm cô đỏ mặt.
Sở Đại cưa cây, hai người nói chuyện vụn vặt linh tinh, Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy gỗ trên đất đã gần đủ, Sở Đại bỏ cưa xuống, ôm lấy cái cưa và búa: "Vợ à, về phòng ngủ đi."
Cố Khanh Khanh dụi dụi mắt: "Đã bảo cùng anh làm rồi." Cô khom lưng nhặt hộp đinh đi theo anh.
“Được, anh làm nhanh chút." Nam nhân đáp một tiếng, nâng chân đi vào phòng khách.
Cố Khanh Khanh đang định đuổi kịp thì dư quang thoáng nhìn sang, Bạch Đào đang đứng trước cửa nhà cô, cô giật mình.
"Chị Đào Tử."
Bạch Đào lúc đầu đang xuất thần, nghe tiếng gọi mình, khẽ cắn môi, đấy cửa đi vào.
"Khanh Khanh, chị không làm giáo viên nữa, em có thể đưa chị đi tìm Khương chỉ đạo viên sao? Bảo anh ấy nhanh chóng thay người dạy càng sớm càng tốt, bằng không ..."
Nhìn nam nhân ở cổng, lời còn chưa nói xong dứt đã ngừng.
Cố Khanh Khanh quay đầu theo ánh mắt Bạch Đào, xem một cái là hiểu, đưa đinh cho anh ấy, thả cái ánh mắt: "Anh trai, anh làm việc trước đi, lát em vào sau."
Sở Đại liếc nhìn khuôn mặt có chút phờ phạc của Bạch Đào, gật đầu nói: “Được, hai người nói chuyện đi." Nói xong anh quay người vào trong.
Cố Khanh Khanh vội vàng lôi kéo Bạch Đào ngồi vào bàn đá, lại đẩy cái ca tráng men sang: "Đây là quả dại em hái trên núi, chị nếm thử đi."
Bạch Đào lắc đầu: "Khanh Khanh, chị không ăn. Vừa rồi Vu Nguyễn ở nhà cãi nhau với chị một trận, Vu Nguyễn đúng là muốn giật công tác này của chị."
“Chị chậm rãi nói." Cố Khanh Khanh lông mày nhíu lại, sau đó buông lỏng: “Buổi trưa chị chưa ăn cái gì sao? Vừa lúc nhà em còn ít bánh rán hẹ, chị đợi chút em mang đến cho chị."
Bạch Đào buồn bực muốn từ chối, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, cô vẫn gật đầu: "Phiền toái em, Khanh Khanh."
“Không phiền toái.” Cố Khanh Khanh bước đi vào phòng bếp.
Nam nhân đang đóng đinh cửa sổ phòng bếp, thấy vợ cầm phích lên rót nước, anh hỏi: "Em gái của Vu Thành chọc chuyện?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-240.html.]
“Phân nửa là vậy.” Cố Khanh Khanh lắc đầu thở dài: “Cũng may là anh không có…” Khi nói câu này, cô không khỏi ngẩn người, nhanh chóng lắc đầu: "Anh trai, em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy hai nhà chúng ta quan hệ gia đình vui vẻ, khá tốt."
“Anh biết.” Nam nhân giơ tay xoa đầu em ấy: “Đừng căng thẳng, trước mặt anh em nói gì cũng được, anh sẽ không bao giờ trách em.”
Cố Khanh Khanh nhón chân hôn lên cằm anh, sau đó bưng ly nước nóng cùng bánh rán hẹ giữa trưa còn lại chạy đi ra ngoài.
Sở Đại nhìn bóng lưng hấp tấp của em ấy, lắc đầu cười: "Nếu mà mang thai thật, có chút không yên tâm để em ấy ở nhà một mình."
Có thời gian, anh phải dùng vải bông bao lại các góc bàn, góc tủ mới được.
Cố Khanh Khanh trở lại sân, đặt cốc nước ấm sang một bên, đưa bánh rau hẹ cho chị ấy: "Chị Đào Tử, chị ăn mấy miếng trước rồi từ từ nói chuyện, có chuyện gì vậy."
Bạch Đào định thần lại, cầm lấy cái bánh, nhẹ giọng cảm ơn.
Cắn một miếng nhỏ, cô bắt đầu nói: "Hôm nay Vu Thành về sớm. Chị đang luống cuống tay chân làm cơm trưa, Vu Nguyễn nói chuyện với anh trai, nói là biết chuyện chị làm giáo viên trên đảo, muốn thế vị trí của chị."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cô em chồng này là người thông minh, cô ta không có nói thẳng chỉ là nói bóng nói gió, nói chị đang mang thai, trong nhà còn một đứa nhỏ cần chăm sóc, bảo chị nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai."
Cố Khanh Khanh nghe xong lời này, trong lòng như lửa đốt: "Cô ấy thật quá đáng, Vu Thành thì sao? Mọi chuyện đều nghe lời em gái anh ấy sao?"
Bạch Đào cay đắng gật đầu: "Anh ấy cảm thấy mẹ ở nhà sinh bệnh là em gái ở nhà xuất lực chăm sóc, làm bạn, thua thiệt em gái, cho nên luôn thiên hướng về phía em gái. Địa vị Tiểu Dương còn kém địa vị Vu Nguyễn trong lòng hắn."
Bạch Đào có chút mệt mỏi, ủ rũ nói: "Có lẽ trong lòng anh ấy chỉ có anh ấy và em gái là người nhà."
Cố Khanh Khanh nghe xong thì bực bội. Không thể hiểu tại sao lại có một người đàn ông cùng cô em chồng như thế. Vợ mình không thương, một hai cứ phải thiên vị em gái. Một cái sống yên ổn không ưng, thế nào cũng phải ra đảo làm loạn gia đình anh trai, chị dâu.
"Chị đến đây muốn nhờ em cùng chị đi tìm Khương chỉ đạo viên, vị trí giáo viên chị có thể không làm, nhưng chị không muốn chắp tay nhường cho Vu Nguyễn, chị không cam lòng." Bạch Đảo khó có được một lần kiên cường, xem là ra hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Khanh Khanh trấn an chị ấy: "Chuyện này chị không cần tìm Khương chỉ đạo viên. Chị ráng căng thêm nửa tháng nữa thôi. Khi đợt cán bộ, chiến sĩ đổ bộ lên đảo lần hai sẽ có văn chức ra đảo dạy học, em cũng tính toán nghỉ việc ở nhà, em tính toán sinh con."
“Thật sao?” Đôi mắt u ám của Bạch Đào sáng lên: “Vậy được, chị sẽ nhịn thêm nửa tháng nữa, chị không muốn để cô ta được như ý. Nếu có bản lĩnh có thể đường đường chính chính đi tranh thủ, sau lưng chơi trò xiếc, chị chướng mắt."
Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu: "Hiện tại trong lòng dễ chịu rồi đúng không? Nhanh ăn chút gì đi, đứa nhỏ trong bụng đói rồi."
“Được.” Bạch Đào cảm thấy lửa giận trong lòng tiêu tan rất nhiều, cắn một miếng bánh hẹ: "Em tính toán cùng Sở doanh trường sinh con sao? Đây là chuyện tốt.”
Thấy chị ấy không việc gì, Cố Khanh Khanh cũng yên tâm, anh Triệu bảo thai phụ mà cảm xúc biến động lớn, ảnh hưởng đứa nhỏ.
“Đúng vậy, các chị dâu trên đảo có con, chị đã mang thai lần hai rồi, em không thể quá lạc hậu." Cố Khanh Khanh nói đến đây nở nụ cười: "Sở Đại là độc đinh, em không thể để con cháu Sở gia đoạn ở chỗ này. Em biết anh ấy tốt với em, em phải vì anh ấy mà suy nghĩ."
"Bỏ việc này qua một bên, bản thân em cũng muốn có con."