Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:35
Lượt xem: 6

Cố Khanh Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng không ngừng lẩm bẩm lầm nhầm: "Vậy thì tốt rồi, em sợ cô em chồng kia ở nhà gây chuyện. Chị Đào Tử đang mang thai nên không thể chịu đựng được gây chuyện như thế."

Sở Đại vốn tinh tế nhạy bén, nghe vợ lẩm bẩm thì gần như hiểu được toàn bộ câu chuyện vì sao em ấy cùng Hứa Niệm vừa nãy lại có thái độ như vậy?

“Vu Thành sẽ lo tốt chuyện của gia đình mình.” Anh cầm lấy cái chén mà em ấy đưa, ngón tay cẩn thận xoa xoa trên thành chén: "Anh thấy hắn bình thường mang đội không tồi."

“Quân nhân tốt không nhất định là người chồng tốt!” Cố Khanh Khanh quay ngoắc sang trừng mắt nhìn anh: “Anh cho rằng ai cũng tốt như anh.”

Sở Đại sửng sốt một chút, không nhịn được cười, hôn cái chóc lên má vợ một cái: "Vợ anh nói đúng, nhưng đây là chuyện nhà người ta, chúng ta quản không được. Nếu mà em lo lắng cho Bạch Đào, thì hãy chú ý đến cô ấy nhiều hơn."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Em biết. Buổi chiều anh không cần đi đào kho đúng không?"

"Ngày mai mới đi." Sở Đại nhìn về phía cửa sổ: "Mấy ngày nay có bão, chờ lát nữa anh gia cố cửa sổ, cửa chính một chút, bão ven biển có gió lốc."

Khi mới đến đảo, một cơn bão thổi qua làm cửa sổ nhà toàn bộ vỡ tan tành, Cố Khanh Khanh lúc ấy ở nhà một mình, luống cuống tay chân.

Lúc bấy giờ công trình phòng thủ ven biển càng lúc càng khẩn trương, nam nhân đều làm việc trong hang đào kho, bên ngoài gió lốc cũng không thể cảm nhận được bão tố, Sở Đại chạng vạng tối, xách đèn dầu ra ngoài, anh mới phát hiện toàn bộ cây cối bên ngoài ngã trái ngã phải, khi đógió lốc đã ngừng.

Lòng như lửa đốt chạy về nhà, nhìn thấy vợ vừa khóc vừa nhặt mảnh kính vỡ, đôi mắt sưng húp, người run bần bật.

Cố Khanh Khanh chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy bao giờ, gió biển gào thét, cửa sổ bị thổi đập vào bức tường, bên ngoài quần áo bay tứ tung đầy trời.

Sau đó, Sở Đại từ doanh bộ biết có bão đến đều sẽ tranh thủ gia cố cửa nhà, sợ làm vợ sợ.

Cố Khanh Khanh nghe được sắp có bão lớn thì sợ: "Em không ngủ ngủ trưa nữa, giúp anh mang đinh."

"Được." Sở Đại rửa chén lau tay: "Trễ chút chúng ta cùng nhau ngủ."

Cố Khanh Khanh nghĩ tới cái gì liền đỏ mặt: "Vâng."

Nhìn thấy vẻ mặt em ấy như vậy, nam nhân hơi nhướng mày, biết em ấy hiểu sai ý.

Sau khi suy nghĩ về những gì Trương Tháp nói, anh ẩn ý nhìn nữ nhân.

Đã đến lúc có con rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-239.html.]

Buổi chiều, Sở Đại từ quân nhu mượn cái cưa, sau đó đưa vợ ra sau núi cưa gỗ.

Trên đảo dùng ga, bờ biển không thiếu nhất là củi lửa, các chị dâu không cần lên núi tìm củi, so với lên núi, đám nhỏ thích ra bờ biển nhặt đồ biển, cho nên sau núi cỏ dại mọc thành cụm.

Sở Đại đi phía trước, tay phải cầm cái cưa, tay trái cầm tay Cố Khanh Khanh.

Cô rất ít khi lên núi, Sở Đại sẽ mang về các loại trái cây mà cô thèm, nếu Sở Đại trở về quá muộn thì Triệu Trạch cũng sẽ chia một phần của Hứa Niệm cho cô.

Nữ nhân tò mò đánh giá khắp nơi, cây cối ở đây rất cao, cây bụi khác với thôn Đại Truân Tử, thời tiết đang nóng dần lên, cô sợ có rắn chui ra khỏi hang, theo sát sau lưng chồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại tìm một cái cây nhỏ, hỏi: "Cái này thì sao?"

Cố Khanh Khanh liếc nhìn trái cây màu đỏ bên trên, mừng rỡ nói: "Được nha, cưa về còn có trái cây ăn."

Nam nhân cười, cuốn tay áo lên bắt đầu cưa cây: "Em cách xa chút, bằng không lát rơi xuống đụng trúng em."

Cố Khanh Khanh đáp lại, nhưng không dám đi quá xa, cô đứng dưới một cái cây khác cành lá xum xuê và đợi anh ấy.

Nam nhân quay đầu nhìn vợ, thấy vợ đã đứng ở vị trí an toàn rồi thì anh mới trèo lên cây, bắt đầu cưa cành.

Cố Khanh Khanh ngồi xổm dưới gốc cây, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt. Nhìn anh làm việc gì cũng ngăn nắp và gọn gàng, cô nhớ đến ngày anh ấy về Cố gia, mỗi ngày theo anh cả Cố Hùng đi đốn củi, chẻ củi, nhịn không được bật cười.

Sở Đại từ trên cây xuống dưới, bên hông rút ra một sợi dây, buộc chặt lại: "Được rồi, về nhà thôi em."

Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm quả đỏ mọng trên cây, bắt đầu nuốt nước miếng, liên tục gật đầu.

Chờ cả hai trở về nhà, Cố Khanh Khanh chạy vào bếp lấy một cái ca tráng men ra ngoài, hái quả dại trên ngọn cây. Một cái ca tráng men không đủ lại cầm thêm một cái nữa.

Miệng Cố Khanh Khanh lẩm nhẩm: “Chờ lát nữa mang sang cho chị A Niệm một ít."

Sở Đại đang cưa gỗ, nghe em ấy nói xong liền nhớ tới lời của Triệu Trạch: "Hứa Niệm ba bốn tháng nữa sẽ sinh. Quân y Triệu nói đến lúc đó phiền em qua chiếu cố một tay."

“Được nha.” Cố Khanh Khanh không chút do dự, môi nở nụ cười: "Anh sao giống như cháu trai nhỏ thế? Kêu anh Triệu như thế, anh ấy không vui đâu."

“Mặc kệ hắn.” Sở Đại hừ: “Vợ hắn sinh con, đánh chủ ý lên vợ anh thì thôi, mỗi ngày còn khoe khoang trước mặt anh hắn sắp làm cha."

Loading...