Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:31
Lượt xem: 0
“Được nha, Nguyễn Nguyễn.” Cố Khanh Khanh liếc nhìn Bạch Đào không nói chuyện, cô cùng Vu Nguyễn nói chuyện vài câu, phát hiện cô gái này miệng thật ngọt, nếu không phải Bạch Đào kể với cô, người này sau lưng là bộ dạng gì, cô bị lừa chắc luôn.
“Đứa nhỏ còn đang chờ ăn cơm.” Nghe cô ấy nói xong, Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm mở miệng: "Lần sau có cơ hội lại nói chuyện, chị Đào Tử, em về trước nha.”
“Được." Khi Bạch Đào chạm vào ánh mắt của Cố Khanh Khanh, nhu hòa đi một chút, động tác rất nhỏ, không chú ý sẽ không thấy rõ ràng, gật gật đầu.
Cố Khanh Khanh hiểu ý, mỉm cười rồi đưa Trương Tháp về nhà.
Hải sản trong hai cái xô bây giờ không thể mang theo được, đành nhờ Trương Tháp đến một chuyến nữa.
Mà không thể không nói, Trương Tháp là một đứa trẻ thông minh và nhạy bén, vừa mới đi ra xa một chút, thằng bé đã hỏi: "Thím nhỏ à, các người mới tới này có vấn đề gì không? Cháu thấy thím không thích nói chuyện với người ta lắm, mà người nọ nói chuyện một mình thật hăng say."
“Cháu tiếp xúc nhiều rồi sẽ biết ngay thôi!" Cố Khanh Khanh sẽ không vì thằng bé là trẻ con lấy lời này lừa gạt: "Cháu về sau không phải muốn làm trinh sát sao, đây là cơ hội tốt, quan sát đi?"
“Trinh sát binh đoàn nào phụ trách việc này?” Trương Tháp lắc đầu lẩm bẩm, tay cầm bao gạo, lấy trong túi ra một viên kẹo mà Cố Khanh Khanh nhét vào người mình lúc nãy, vui vẻ ăn.
Chờ bọn họ đi rồi, nụ cười trên mặt Vu Nguyễn thu liễm đi gần hết, hỏi Bạch Đào, giọng điệu không quá kém, nhưng không có ngọt ngào như nói chuyện với các chị dâu khác: "Chị dâu, Khanh Khanh này là bạn của chị à? Nam nhân cũng trú đảo sao? Vừa rồi đứa nhỏ kia là con của cô ấy? Không giống nhỉ, quá lớn. Em trai?"
"Ừ, là bạn của chị, Cố Khanh Khanh. Em ấy là giáo viên trên đảo, cũng là vợ của Sở doanh trường." Bạch Đào đưa tay lên vuốt bụng, tay trái xách bao gạo và mì được phân, thấy Vu Nguyễn chỉ sách mỗi cái túi hành lý: "Can dầu kia em giúp chị xách về."
Nhìn thấy bên cạnh còn không ít chị dâu, Vu Nguyễn nhịn không phát tác, theo lời mà làm theo: "Được nha chị dâu, nam nhân của cô giáo Cố này là quan chức lớn nhất trên đảo sao?"
Bạch Đạo nhíu mày: "Không có, còn có chỉ đạo viên, nhanh về nhà, Tiểu Dương còn ở nhà chờ ăn cơm."
“Nó lớn vậy rồi, đói không biết tìm đồ ăn ăn à?" Vu Nguyễn bĩu môi, nhưng vẫn phải đẩy nhanh tốc độ đuổi theo Bạch Đào.
Cố Khanh Khanh về đến nhà, cô mở túi đồ ra xem phát hiện bên trong hai bình ớt cay, mở ra ngửi ngửi, phát hiện bên trong có đậu phộng, thịt băm nữa.
Nước miếng thiếu chút phải chảy xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-237.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Tháp một chân giẫm trên mặt đất, một chân quỳ trên ghế, nửa cái thân mình ghé lên mặt bàn, trông mong mà nhìn: "Thím nhỏ ơi, nếu không trưa nay chúng ta đừng nấu cơm nữa, ăn cái này đi."
"Sao mà được, hứa với cháu làm ớt cay xào thịt rồi. Cháu nhanh đi xách cái xô về, cái xô của cháu mang về nhà cháu trước đi, mẹ cháu cũng nấu cơm trưa rồi đó."
Cố Khanh Khanh xoay người cầm lấy một cái giỏ tre: "Thím ra sân sau hái ớt cay, đồng chí Trương Tháp." Cô đưa tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 11 giờ 5 phút, cho cháu mười phút, tập hợp ở nhà bếp."
“Vâng, đồng chí Cố Khanh Khanh!” Trương Tháp thực hiện quân lễ, thân mình thẳng tắp, trông cũng rất gì và này nọ.
Cố Khanh Khanh bật cười.
Lúc Trương Tháp trở lại, trong nhà vốn có một nữ nhân thành hai. Hứa Niệm bụng mỗi ngày mỗi lớn, Trương Tháp sợ không dám đi qua lại trước mặt thím ấy nữa.
Cố Khanh Khanh ngồi vào bàn đá lựa ớt cay, nói chuyện phiếm với Hứa Niệm: "Vừa rồi em thấy được cô em chồng của chị Đào Tử. Thoạt nhìn người không tệ, nếu mà không quen biết chị Đào Tử, khẳng định nhìn không ra cô ấy là người như vậy." Châm ngòi ly gián quan hệ mẹ chồng con dâu không nói, còn châm ngòi ly gián quan hệ của hai vợ chồng chị ấy.
Hứa Niệm đang giúp bóc lá cải: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, em từ nhỏ sống trong gia đình hòa thuận. Còn Sở doanh trường người nhà đơn giản. Cha chồng em là thủ trưởng quân khu, không đến mức làm khó dễ con dâu là em đây."
"Chị nghe em nói cha mẹ anh chị em nhà em hòa thuận còn cảm thấy khó tin lắm." Hứa Niệm chậm rì rì đem con sâu ra ném lên mặt đất, chỗ gần hai con gà rừng.
Không biết Khanh Khanh dùng phương pháp gì, hai con gà rừng này nhìn chẳng khác gì gà nhà, chỉ là nhỏ hơn gà nhà chút, đuôi dài hơn chút.
Cố Khanh Khanh có phần khó hiểu: "Thôn dân chỗ em quan hệ gia đình hầu như không tồi, cũng có thể là em ngày thường không để ý tới."
Hứa Niệm cười lắc đầu: "Anh chị em ở bên nhau lâu ngày khó tránh khỏi có những mâu thuẫn nhỏ. Anh Trạch có hai anh trai, trước kia quan hệ ba anh em tốt lắm, hai anh trai nuôi được một đứa em là sinh viên, là chuyện đắc ý thật sự. Còn giờ đâu? Tiền trợ cấp mỗi tháng đều sẽ gửi một nửa về, hai anh trai vì chút tiền ấy không thiếu trước mặt mẹ chồng cãi nhau."
"Khanh Khanh, đừng quên những gì chị đã nói với em. Chuyện nhà của Bạch Đào. Chị ấy nếu không tự mình xử lý, chỉ dựa vào người khác không phải là biện pháp lâu dài." Hứa Niệm bởi vì đang mang thai, tâm thái lâu dần rộng rãi hơn rất nhiều.
Cô xem coi Cố Khanh Khanh là bạn thân nhất của mình, không muốn em ấy dính vào những chuyện lộn xộn này. Mỗi ngày nhìn thấy em ấy cùng Sở doanh trường vui vẻ hòa thuận, bản thân cô cũng vô cùng vui vẻ.
“Em nhớ rồi!” Cố Khanh Khanh nhìn thấy Trương Tháp ở bên cạnh, nghe đến mê mẩn, dở khóc dở cười xoa đầu thằng bé: "Cháu trai nhỏ à, những chuyện này cháu cũng muốn nghe sao?"