Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:29
Lượt xem: 10

“Cháu nghe nhiều học nhiều chút, về sau cưới vợ rồi biết làm sao mà ứng phó." Trương Tháp không e lệ, lẩm bẩm ngồi xuống bên cạnh hai người: "Dù sao thì mẹ cháu, hai thím biết mà, về sau chắc chắn không thiếu đánh nhau với vợ cháu."

“Ai nha nha, cháu mới bao tuổi đâu đã lo việc cưới vợ rồi?" Cố Khanh Khanh trêu chọc: "Như vậy được không nè, từ giờ thím giúp cháu xem xem, trên đảo chúng ta không ít nhà có con gái cỡ cỡ tuổi cháu đâu."

“Đừng, thím chọn thì chắc hợp với thím." Trương Tháp từ chối mà không cần suy nghĩ: “Cơ mà cô vợ như vậy mỗi chú chịu nổi thôi, cháu nhất định không cưới, chịu không nổi."

Cố Khanh Khanh giả vờ tức giận, đưa tay nhéo tai thằng bé, quay sang phàn nàn với Hứa Niệm: "Chị A Niệm, nghe này! Nghe thằng bé nói em thế nào?!"

Hứa Niệm khóe mắt lộ ra ý cười, xem náo nhiệt không chê việc lớn, ôn nhu nói: "Vậy em lát nữa làm ớt cay xào thịt không cho thằng bé ăn. Để thằng bé đi tìm vị thím nào đó ôn nhu nấu cho hắn ăn."

Cố Khanh Khanh phụ họa: "Đúng! Cháu trai nhỏ, đi thôi. Trên đảo có rất nhiều thím hiền lành ôn nhu. Vừa lúc nhà thím có khách rồi, có sẵn đồ ngon đãi khách nhân."

“Thím nhỏ, thím Triệu, cháu sai rồi.” Trương Tháp là người co được dãn được: "Thím nhỏ bây giờ nấu ăn càng ngày càng ngon, trong nhà còn có ớt cay, đồ ăn nhà thím khác không được vậy đâu."

Cố Khanh Khanh hừ hừ, nói với Hứa Niệm: "Chị A Niệm này, chị nói xem, Trương phó doanh cứng đầu với thím Trương pháo đốt sao sinh ra được đứa bé lanh lợi như Trương Tháp nhỉ?"

“Ai biết, có lẽ là trời sinh, thằng bé này thông minh." Hứa Niệm giúp đem cải thảo vào nhà bếp, trưa nay cô ở lại đây ăn cơm trưa.

Hôm nay thuyền vật tư đến, Sở Đại cùng những người khác hiếm khi được nghỉ ngơi nửa ngày, từ kho quân sự ra ngoài, thả lỏng các cơ, cười cười: "Bên trong động tối đen như mực. Ở trong đó lâu quá thiếu chút tưởng mình là chuột."

Sở Đại nghe xong liếc mắt một cái: "Vậy cũng là một con chuột có biên chế."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người cười vang, vỗ vỗ đất đá trên người: "Mọi người về đi, tôi về nhà với vợ con, vợ con còn chờ cơm."

"Tôi cũng phải về gấp. Mấy ngày nay đi sớm về muộn, về rồi con cái ngủ hết, tôi sợ thêm vài ngày đám nhóc quên mình có cha mất."

Triệu Trạch xách theo hòm thuốc, giúp mọi người xử lý miệng vết thương, đã là chuyện thường ngày, vô cùng quen thuộc.

“Tớ trở về vợ đợi." Anh liếc xéo Sở Đại: "Lại nói nữa, đám chúng ta mỗi cậu không có con, ngày thường chuyện gì cậu cũng chạy đằng trước, sao nay lại lạc về phía sau?"

“Vội vàng cái gì?” Sở Đại từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, đôi tay trắng nõn dính đầy bùn đất, không thèm để ý cho kẹo vào miệng: "Tính tuổi tôi so với mọi người nhỏ hơn vài tuổi, trễ vài năm thì làm sao? Các người hôm nay về nhà gà bay chó sủa, tôi về nhà hưởng thanh nhàn."

“Đi thôi.” Triệu Trạch vạch trần cậu bạn không thương tiếc: “Cậu về nhà giặt quần áo, nấu cơm, so với ở đây đào hố chẳng khá hơn là bao, đều là anh em không, đừng ngại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-236.html.]

Toàn thân bùn đất, các chiến sĩ ồn ào cười to: "Thì ra địa vị Sở doanh trường ở nhà là vậy. Vẫn là cô giáo Cố có biện pháp nha, cả đám gấu con nghịch ngợm còn có thể chế phục, thì đại bàng làm gì đâu mà đắn đo."

"Cái gì mà đại bàng." Sở Đại cười mắng: "Nhanh về ôm con đi. Quân y Triệu, cậu quên là cậu có nhược điểm trong tay tớ sao? Nói chuyện hôm nay có vẻ không kiêng nể?"

Triệu Trạch lập tức câm miệng, yếu thế lắc lắc đầu.

Sở Đại hừ một cái: "Đi thôi."

Triệu Trạch đi theo người anh em suốt quãng đường, tay trái khoác lên vai Sở Đại, tay phải xách cái hòm thuốc: "Nghe nói hôm nay em gái của lão Vu đi theo thuyền vật tư, nói là lại đây hỗ trợ chăm sóc cháu trai."

Sở Đại thường không quan tâm chuyện này, thuận miệng đáp: "Khá tốt, đến lúc vợ cậu sinh thì làm sao? Ai đến chăm sóc?"

“Khả năng là phiền toái vợ cậu." Triệu Trạch ngượng ngùng: "Ở quê tớ khả năng không có người đến, hơn nữa thẩm tra chính trị quá phiền phức, ở chỗ này tớ với cậu quan hệ tốt nhất. Em gái Khanh Khanh với A Niệm là chị em tốt, đến lúc đó đành phải mời em ấy giúp một chút."

“Cũng không phải không được." Sở Đại lười biếng đáp: "Ngày hôm qua cậu đi đâu hải quả dại, cho tớ tọa độ."

Triệu Trạch: “……”

Ai về nhà nấy, Sở Đại đi chưa đến sân nhà mình đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Trương Tháp và Hứa Niệm đều đang ở nhà mình, đoán chứng Triệu Trạch về nhà không thấy vợ cũng sẽ đến nơi này.

Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn ra ngoài, thấy anh ấy trở về ngạc nhiên mà cũng không quá. Trên đảo có quy định, mỗi lần thuyền vật tư đến các chiến sĩ có thể nghỉ ngơi nửa ngày.

“Anh mau đi rửa mặt, rửa tay chân đi.” Cô đẩy người đàn ông đi vào phòng tắm: “Anh Triệu đâu? Anh không bảo anh ấy sang đây?"

Hứa Niệm cũng nhìn sang phía họ.

Sở Đại xắn tay áo lên hai đoạn, rút cái khăn lông, bị vợ đẩy vào phòng tắm: "Chờ lát nữa sẽ đến đây tìm thôi, buổi trưa hôm nay em nấu món gì? Thơm vậy?"

“Thịt heo xào ớt, thuyền vật tư mang đến, vừa lúc đỡ thèm." Khả năng nấu nướng của Cố Khanh Khanh càng ngày càng tốt, từ thất bại dần dần tích lũy lên.

Sở Đại đã quên mình phải ăn bao nhiêu lần đồ ăn không thể nói được mùi vị, hương vị vô cùng kỳ quái, bảo anh diễn tả, anh hình dung không ra.

Loading...