Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:25
Lượt xem: 11

Cố Khanh Khanh liếc nhìn chiếc xô mà thằng nhóc để ở một bên, mặt không đổi sắc đặt chiếc xô trong tay xuống: "Cháu giỏi nhất, cháu nhặt tiếp nha, thím về nhà nấu cơm."

“Này, này, sao thím chơi xấu thế?!" Trương Tháp tức giận: "Thím nhỏ bắt nạt trẻ con!"

“Cháu không còn nhỏ nữa." Cố Khanh Khanh xoa xoa đầu thằng bé cười: "Nói nữa, xô này không phải cháu muốn phân cho thím một nửa sao? Thím đưa nửa xô kia cho cháu, cháu đưa xô này của cháu cho thím là được rồi? Vừa vặn luôn nè."

Nói xong, cô đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của thằng bé: "Cháu trai nhỏ, cháu học toán không tốt lắm đâu a!"

“Còn không phải do thím dạy không tốt?!" Trương Tháp tức giận thở phì phì xách cái xô chỉ non nửa hải sản, lại bắt đầu nhặt hải sản.

Cố Khanh Khanh bị bộ dáng tức giận thở phì phì này chọc cười, lặng lẽ nhét một viên kẹo vào trong túi cậu nhóc: "Này đừng giận mà, thím mà chiếm tiện nghi của cháu sao? Thuyền vật tư chắc gần đến rồi, cháu giúp thím đi mang đồ về, buổi trưa thím mời cháu ăn thịt."

“Thật vậy chăng?” Trương Tháp mặt đầy hồ nghi nhìn: "Vậy được, xô hải sản này cho thím. Cháu muốn ăn ớt cay xào thịt, sân sau nhà thím ớt mọc ra rồi đúng không?"

“Ai nha mới tới có vài lần mà đã nhớ thương ớt cay của thím?" Cố Khanh Khanh cười trêu: "Ớt cay xào thịt có thể, hải sản thì thôi, chờ lát nữa cháu xách về, thím chẳng lẽ thật lấy đồ của cháu không bằng?"

Cô chọc thằng bé xíu thôi, Sở Đại nói cháu trai nhỏ rất thú vị, cô cũng thấy bộ dạng tức giận giậm chân của thằng bé là thú vị nhất.

Lúc đầu, Trương Tháp còn tưởng thím nhỏ là một nữ nhân ôn nhu, dịu dàng, vừa gặp mặt đã cho mình kẹo. Hừ, lâu dần tiếp xúc, thằng bé phát hiện hai chữ ôn nhu này căn bản không dính một xíu nào với thím ấy cả.

Thím ấy a, điên lên còn hoang dã hơn cả mình nữa. Sở Đại nếu khuya mới về nhà thì thím ấy một mình ra bờ biển bắt hải sản, bờ biển có đèn tuần tra, buổi tối không quá đáng sợ.

Trương Tháp nghe nói còn có thịt ăn, hải sản không thèm nhặt nữa: "Thím mang về đi thôi, chú còn bận đào kho quân sự, thím đi biển bắt hải sản cũng quá sức, dù sao thì mai cháu dậy sớm đến bắt là được."

“Đừng.” Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm, đổi cái xô của mình trở về, xách lên: "Nếu mẹ cháu mà biết sẽ đánh cháu."

Nói đến đây, hai người đều có chút khó hiểu, không hiểu vì cái gì mà Vương Cần lại có ác cảm lớn với cô dữ vậy.

Nói là địch ý thì không, chỉ là liếc mắt một cái có thể nhìn ra được người ta không thích mình.

Trương Tháp giải thích cho mẹ mình: "Mẹ của cháu không phải nhằm vào thím, mẹ cháu vậy, tính tình hơi keo."

Cố Khanh Khanh cười rộ lên, xoa xoa đầu thằng bé: "Đi thôi, chúng ta đi ra bến tàu nhìn xem."

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi một lớn một nhỏ xách xô nhựa đến bến tàu, bến tàu có rất nhiều chị dâu đang chờ vật tư. Cố Khanh Khanh chào hỏi qua một vòng, cô nhìn thấy bên người Bạch Đào nhiều hơn một cô gái.

Cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, trên tay đang cầm một cái tay nải vải thô màu xanh lam. Diện mạo khá thanh tú, tóc thắt hai bên còn dùng dây cột tóc nơ hồng cột lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-234.html.]

Cố Khanh Khanh chưa bao giờ nhìn thấy trên đảo có người như vậy, xét tuổi tác của người này, đây chắc là cô em chồng của Bạch Đào.

Chị dâu bên cạnh thấy cô nhìn Bạch Đào thì mở miệng nói: "Đó là em gái của Vu liên trường, Vu Nguyễn, vừa rồi chị đi lấy vật tư con bé còn chủ động nói chuyện với chị. Cô gái này miệng rất ngọt."

Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu: “Chị Đào Tử lần trước có nhắc với em, cô em chồng nhà chị ấy sắp lên đảo, em cũng đoán là vậy." Xem diện mạo đúng là nhìn không ra được ngày thường là con người như thế kia.

Trương Tháp đặt chiếc xô nhựa xuống từ lâu, đi tìm thuyền trưởng báo tên Trương Kiến Thiết và Sở Đại, lãnh vật tư của cả hai nhà.

“Thím nhỏ ơi!” Trương Tháp tay xách bao lương, tay xách can dầu, trong lồng n.g.ự.c còn một cái bao đồ nữa: "Thím đừng tán gẫu nữa! Nhanh đến hỗ trợ."

“Ơi, đến đến." Cố Khanh Khanh quay sang nói chuyện với chị dâu: "Chị à, lần sau lại nói chuyện. Con trai lớn chị gần đây học hành nghiêm túc lắm, đứa nhỏ này lớn lên khẳng định có tiền đồ."

"Ai! Không phải là em dạy giỏi sao?” Phụ huynh nào không muốn nghe cô giáo khen con mình, cô nhận xong đồ đạc, đang tính về nhà rồi: "Vậy em bận đi ha, nhà chị còn mấy đứa nhỏ chờ ăn cơm nữa."

“Vâng.” Thấy người đi rồi, Cố Khanh Khanh vội vàng cầm lấy đồ trong tay Trương Tháp: "Cháu không phải tự hào mình sức lực lớn sao, có chút đồ thế kia mà khiêng không nổi."

"Còn không phải do nhà thím đồ quá nhiều sao. Chút tiền trợ cấp kia của chú mỗi tháng chắc đáp hết vào trong này rồi, thím mua cái gì nhiều vậy?"

"Thím của cháu có tiền trợ cấp của chính mình mà! Lại đâu phải lần nào cũng dùng tiền anh ấy." Cố Khanh Khanh trừng mắt thằng bé: "Một đứa nhỏ xíu, đừng hỏi nhiều, cẩn thận không có thịt ăn."

Trương Tháp lúc ấy giờ mới hoàn toàn thành thật.

Bạch Đào vừa lúc mang Vu Nguyễn đến đây, bề ngoài quan hệ giữa hai người có vẻ khá tốt. Mà nghĩ đến những chuyện mà Bạch Đào nói, Cố Khanh Khanh không khỏi dụi mắt nhìn cho thật kỹ.

Cô hoàn toàn quên mất rằng mình cũng chỉ mới vừa tròn 18 tuổi, so với Vu Nguyễn còn nhỏ hơn một tuổi.

"Khanh Khanh." Bạch Đào chủ động giới thiệu: "Đây là Vu Nguyễn, em gái của Vu Thành."

Vu Nguyễn nghe chị dâu giới thiệu mình với người khác, ngạc nhiên một hồi, tầm mắt không thể không dời đến đánh giá nữ nhân trước mặt, môi hồng răng trắng, ánh mắt thanh triệt trong sáng.

Trong ấn tượng của cô, chị dâu là người nhát gan, vâng vâng, dạ dạ, trước kia ở quân khu phương Nam chẳng có lấy một người bạn, vậy mà đến đây chủ động giới thiệu cô với người khác.

Chắc chắn là, quan hệ rất tốt.

“Xin chào, đồng chí Vu Nguyễn.” Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ đến những cách xưng hô thông thường, chủ động mở miệng trước.

“Xin chào." Vu Nguyễn nở nụ cười ngây thơ, ngọt ngào: "Chị Khanh Khanh, chị có thể gọi em là Nguyễn Nguyễn. Chị là bạn của chị dâu em đúng không? Chị dâu ở nhà cũng hay gọi em như vậy."

Loading...