Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:23
Lượt xem: 10

Sở Đại vẫn không nỡ từ chối vợ, chỉ hy vọng lát nữa em ấy đừng có khóc nữa, anh chịu không nổi.

Vào nhà bếp, hai vợ chồng một người cầm tô lớn khuấy bột mì, người còn lại cúi xuống lấy hai quả trứng từ ngăn tủ nhỏ bên dưới đập vào chén.

Trứng ở nhà do thuyền vật tư mang đến, có định mức cả. Mỗi tháng nhà cô được phân 30 quả, lúc Sở Đại không có ở nhà cô cũng không nấu nhiều.

Nhớ khi cô còn nhỏ, gà trong nhà đẻ trứng, bà nội sẽ tích góp lại cho cô ăn, lúc đó cô cảm thấy trứng gà là thứ tốt nhất, bổ dưỡng nhất. Nghĩ như vậy nên muốn đem đồ tốt để lại cho chồng.

Công việc anh ấy mỗi ngày yêu cầu nhiều sức lực, quá vất vả, không bổ xung dinh dưỡng thân thể sẽ theo không kịp.

Sau khi bột và trứng đã chuẩn bị xong, Cố Khanh Khanh ra sân sau hái một ít hành lá, cô vào nhà bếp thì nam nhân đã khai lửa rán bánh trứng.

Cố Khanh Khanh không ngờ anh ấy tự mình động thủ làm bánh, ngạc nhiên một hồi. Đứng sang một bên, cô rửa sạch hành lá, thái hành lá cho anh.

Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh ơi, lửa nhỏ chút, không sẽ cháy đó."

Sở Đại nhìn lại em ấy: "Cô giáo Cố này, bây giờ em có thể hoàn toàn tương xứng với mấy chữ hiền thê, mẹ hiền. Suy xét, suy xét sinh một đứa con đi."

Khi các nhân viên nghiên cứu đến đảo, áp lực ở trường học có thể giảm bớt đi phần nào, Cố Khanh Khanh có nhiều thời gian nhiều hơn.

Anh hỏi Triệu Trạch, Khanh Khanh nền tảng sức khỏe khá tốt, chỉ cần không vận động mạnh, mãi cho đến khi sinh con có thể đi dạy học, cơ mà sinh con xong ai chăm mới là vấn đề.

Hai vợ chồng, một người là doanh trường, một người là giáo viên, nhà không còn ai, chỉ có hai vợ chồng, càng không có người từng trải.

Cố Khanh Khanh đã nghĩ đến chuyện này rồi, cô lắc đầu: "Em vốn dĩ không phải quá muốn làm giáo viên, anh nói thời gian tới sẽ có quân nhân văn chức lên đảo đúng không? Để bọn họ dạy học cũng được."

Lúc ban đầu, cô chỉ mong các em nhỏ trên đảo có thể đi học, khi bộ đội yêu cầu hỗ trợ một phen, cô đứng ra hỗ trợ, về sau không thiếu người cô muốn lui về, toàn tâm toàn ý chăm con.

Cô cũng cân nhắc có nên để Sở Đại xin báo cáo, để mẹ cô đến đây chăm sóc cô ở cữ không. Nhưng là cha cô rất bận, mẹ ở nhà tốt hơn đến đây.

“Em muốn từ chức?” Sở Đại giảm lửa, lật mặt bánh rán.

“Vâng, em nghĩ như vậy.” Cố Khanh Khanh từ sau lưng ôm lấy vòng eo gầy của nam nhân, nhớ đến lưng anh có vết thương, động tác thật nhẹ nhàng: "Nếu có con em khẳng định ở nhà chăm con, đương nhiên, em nói trước, không phải vì anh cũng không phải vì con cái mà hy sinh. Em thích ở nhà, chỗ này làm một chút, ở kia làm một ít. Mỗi ngày đến trường dạy học rồi tan học, quá mệt mỏi."

Cô tình nguyện ở nhà chăm con, trồng rau, bây giờ nuôi thêm hai con gà, khá tốt.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của vợ, Sở Đại gật đầu: "Được, tất cả nghe em."

Anh ấy rán bánh không tệ, Cố Khanh Khanh phân một nửa bánh của anh, quét một lớp dầu ớt cho vào miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-233.html.]

Mặc dù trong khoảng thời gian này Sở Đại đã bắt đầu từ từ tập ăn cay, mà khi anh thấy vợ ăn như vậy, vẫn cảm thấy ẩn ẩn đau dạ dày.

Ăn bánh rán xong, nam nhân đi rửa chén đũa, Cố Khanh Khanh xách phích nước nóng đi chuẩn bị nước ấm cho anh ấy tắm.

Chờ Sở Đại rửa chén xong, hai người đi ra ngoài dạo một vòng cho tiêu thực, trở về là có thể tắm ngay.

Cố Khanh Khanh thẳng tay đẩy người đi vào phòng tắm, Sở Đại nhìn thấy quần áo của mình đã treo trên cửa liền biết hôm nay anh muốn trốn cũng trốn chẳng thoát, dứt khoát cởi quần áo.

Cố Khanh Khanh đứng ở ngay công tắc đèn, ngăn cản tầm tay của anh, vì sợ anh lại đột ngột tắt đèn.

Biết cái tâm tư nhỏ này của em ấy, nam nhân cười khẽ, chủ động cởi hết quần áo, lộ ra tấm lưng chồng chất vết thương.

Vết thương cũ mới đều có, những vết thương cũ màu đỏ sẫm thoạt nhìn trông dữ tợn nhất, còn những vết thương mới là do cục đá cứa qua, nông nhưng nhiều, quá nhiều.

Cô cúi xuống lấy chiếc khăn lông trong thùng, vắt khô, trước lau mặt cho anh, rồi từ từ lau xuống.

Nhìn thấy những vết sẹo này trên người anh, Cố Khanh Khanh muốn nhìn đi chỗ khác, mà cô không làm được. Nam Nhân trước sau không nói chuyện, rủ mắt nhìn cô.

Cố Khanh Khanh hít hít mũi: "Lau xong rồi, anh xoay sang đây."

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Đêm khuya yên tĩnh, sau khi tắm xong, hai vợ chồng nằm trên giường, Cố Khanh Khanh dựa vào vai anh, nhìn ánh trăng bên bức tường.

"Anh ơi, ngày mai anh về sớm như vậy nữa được không?"

Sở Đại xoa xoa đầu em ấy: "Anh không chắc, em đừng chờ anh, mệt thì ngủ trước."

Cố Khanh Khanh mơ mơ màng màng đáp một tiếng, ở trong vòng tay ấm áp ngáp một cái ngủ thiếp đi.

Sở Đại nhẹ vỗ lưng vợ, bản thân của từ từ nhắm hai mắt lại.

Lại thêm nửa tháng nữa đã trôi qua.

Ngoài những vật tư hằng ngày, thuyền vật tư lần này mang theo không biết bao nhiêu thứ mới lạ, cô em chồng của Bạch Đào kia cũng đi theo tới.

Hai ngày ngày trường học được nghỉ. Cố Khanh Khanh theo Trương Tháp đi khắp nơi bờ biển bắt hải sản, một lớn một nhỏ xách cái xô, chân trần đạp trên bờ cát.

Cái xô của Trương Tháp đã đầy rồi, thằng bé nghiêng người nhìn chiếc xô nhựa của Cố Khanh Khanh còn chưa đến nửa xô, không chỉ vậy toàn là rong biển, nhịn không được trêu chọc: "Thím nhỏ này, lần sau vẫn là mang chú đến đây đi, thím a, thực sự là không được."

Loading...