Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:20
Lượt xem: 4

Cố Khanh Khanh nghe rõ ràng từng chữ, hai mắt trừng lớn.

Cho nên anh ấy thừa nhận mình không được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại ngón tay lướt qua khóe môi vợ, hơi ngả về phía sau, vừa muốn dựa vào lưng ghế tìm điểm tựa nghỉ ngơi một hồi, nhưng bởi vì động phải miệng vết thương, anh hơi nhíu mày.

Mặc dù chỉ là biểu hiện thoáng qua, vậy mà vẫn bị Cố Khanh Khanh bắt gặp, ở bên nhau lâu rồi, gần như cô hiểu quá rõ tình khí của nam nhân này. Ngoài miệng thì tùy ý cái gì cũng có thể nói, kỳ thực tính tình cứng rắn, bị thương cũng chẳng rên một tiếng, tự mình chống.

Cố Khanh Khanh nhảy khỏi người anh ấy, đưa tay vén quần áo anh ấy ra.

Bây giờ thời tiết đã ấm dần lên, nam nhân là mặc quần quân trang còn áo thì mặc thường phục. Cô vén quần áo anh ấy lên, nhìn thấy đầy những vết xước chằng chịt.

Vết thương không sâu cũng không dài, chỉ có điều là nhiều, trông rất đáng sợ.

Tay cầm vạt áo, đôi mắt đỏ hoe.

"Sở Đại! Lần trước anh đã hứa với em, bị thương nhất định sẽ nói với em, đây là sao?"

“Lần này anh thật quên mất." Sở Đại cảm giác được đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve lưng mình, có thể cảm giác thấy em ấy thật cẩn thận, sợ làm anh đau.

“Triệu Trạch bôi thuốc cho anh, giờ đã không có cảm giác, tưởng là đã tốt rồi." Vết thương này là mỗi ngày về khuya bị thương một ít, mà anh về nhà đã vợ đã ngủ rồi.

Vì chuyện này không có khả năng mà đánh thức em ấy dậy, em ấy mỗi ngày công tác cũng thật vất vả. Đám nhóc con trên đảo nghịch ngợm cỡ nào anh từng kiến thức qua, cả thân cha mẹ còn quản không được, bây giờ toàn bộ ném cho em ấy.

Ngẫm lại anh còn phải đau đầu thay vợ.

Ngón tay Cố Khanh Khanh từ từ lướt trên lưng anh, thật lâu cô không lên tiếng.

Đột nhiên, một chất lỏng rơi xuống lưng anh, nóng bỏng nóng đến tận tim gan của anh.

Sở Đại vội vàng xoay người kéo em ấy vào lòng, thấy em ấy nước mắt lưng tròng, biểu tình không nói lời nào, đau lòng đến không được.

"Anh sai rồi, vợ à!"

Thấy em ấy vẫn không lên tiếng, anh thở dài, suy nghĩ phải làm gì đó dời lực chú ý của em ấy đi: "Anh mang về cho em ít đồ, để ở sân sau."

“Em không muốn ăn.” Cố Khanh Khanh cuối cùng đã chịu mở miệng, cô còn tưởng là quả dại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-232.html.]

Nam nhân này trên người đấy thương tích còn nhớ thương cô, cho dù về muộn thế nào cũng mang ít gì đó về cho cô, càng nghĩ càng đau lòng.

"Không phải." Biết vợ đang suy nghĩ cái gì, nam nhân lôi kéo vợ đứng dậy, thần bí cười cười: "Anh nghĩ em sẽ rất thích."

Cố Khanh Khanh không biết anh ấy mang cái gì về, chung quy là, không thắng được lòng hiếu kỳ, nghĩ thầm lát nữa sẽ tìm anh ấy tính sổ, cô đã hạ quyết tâm tắm cho anh.

Và đặc biệt không cho anh tắt đèn, cần phải nhìn xem trên người anh ấy có thêm bao nhiêu vết thương?

Sở Đại không biết nữ nhân cạnh mình đang suy tính làm sao lột quần áo mình xuống, mang em ấy đi vào sân sau, hiện tại có ánh trăng, trời không quá tối.

Bên cạnh đất trồng rau nhiều hơn một cái lồng sắt, là anh mượn chỗ quân nhu, bên trong lồng sắt có cái gì đó đang động đậy.

Bởi vì có anh ở bên cạnh, Cố Khanh Khanh không sợ hãi. Cô biết anh ấy không nỡ làm cô bị dọa, xác định không phải mấy động vật thân mềm, cô hơi ghé sát vào để xem bên trong là thứ gì.

"Đây là ..." Cô nhìn thấy một cái lông đuôi dài, kinh ngạc hô lên: "Gà rừng hả anh?!"

Sở Đại cũng ngồi xổm xuống cùng em ấy, nam nhân cao dài chân dài, ngồi xổm cao hơn cô rất nhiều: "Ừ, vừa vặn bị anh thấy được, không phải em nói rau ở ruộng rau chúng ta có sâu không có gà bắt sao? Thuận tiện bắt cho em hai con."

Anh ấy ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Cố Khanh Khanh biết chuyện không thể nào mà đơn giản như vậy. Cô ở thôn Đại Truân Tử nghe thanh niên trí thức nói sau núi thường xuyên có gà rừng lui tới, rất khó bắt. Gà rừng còn linh hoạt hơn cả sóc, nghe được tiếng bước chân là biến mất vào núi sâu.

Chớp mắt cái thôi đã không còn bóng dáng

Cô đưa tay ra trêu chọc hai con gà rừng thì thấy hai con gà cứ sao sao á, không thích động đậy: "Em chưa từng nuôi gà rừng bao giờ, không biết có nuôi sống được không?"

“Vậy thì g.i.ế.c thịt cho em bồi bổ." Sở Đại đỡ đầu gối đứng dậy: "Trong nhà có cái gì ăn không em? Anh đói bụng."

“Để em đi làm bánh trứng cho anh.” Cố Khanh Khanh nắm lấy tay anh mượn lực đứng dậy: "Anh giúp em nhào bột nhé?"

“Anh muốn đi tắm một cái." Nam nhân do dự, vẫn là tiếp tục nói: "Em ngửi ngửi thử xem, quá hôi, sợ làm em ngộp."

Cố Khanh Khanh không theo kịch bản, đi theo anh ấy ra sân trước: "Không sao đâu, em không chê anh, anh là chồng em, có thúi em cũng thích, ngoan, đi nhà bếp với em."

Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay anh cười tủm tỉm: "Ăn xong bánh trứng em giúp anh tắm rửa."

Sở Đại: "..." Cuối cùng anh biết vì sao Cố Thanh Liệt thường xuyên bảo em gái thuộc dạng mặt chó.

Mới mấy phút trước còn nước mắt lưng tròng, bộ dạng giận dỗi, bây giờ thì cười hì hì vợ chồng ân ái. Em ấy là đang tính toán muốn xem trên người anh có bao nhiêu vết thương đây mà.

Loading...