Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-03-26 23:16:19
Lượt xem: 10
“Bọn họ trú đảo mỗi ngày không thể thấy người, đây là chuyện bình thường." Hứa Niệm uống một ngụm nước đường: "Sở doanh trường nhà em trên đảo là chức quan lớn nhất, khó tránh khỏi vất vả."
"Còn Khương chỉ đạo viên đó mà." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Anh ấy ..." Cô muốn nói vài lời, chung quy là bởi vì đau lòng nam nhân nhà mình, lời không nói ra miệng.
Buổi chiều 3h Hứa Niệm về nhà, nói là buồn ngủ quá.
Cố Khanh Khanh tiễn chị ấy ra cửa rồi mới quay về nhà, ôm mấy bình dưa chua vào nhà bếp, rửa sạch tay lại ra khoảng đất trồng rau nhổ cỏ.
8h tối, Cố Khanh Khanh ngồi trong phòng khách khâu lại quần áo của chồng, bởi vì đào kho quân sự, thường xuyên bị sỏi đá cứa qua, cho nên khi đi đào kho quân đội không yêu cầu mặc quân trang, mặc thường phục là được.
Khoảng thời gian này cô đi theo các chị dâu học được nhiều, bây giờ khâu áo vá áo ra hình ra dáng dữ lắm. Ừ thì đường may không được thẳng, có chút lỏng lỏng cơ mà cũng có thể vá lại vết thủng.
Nữ nhân ngồi dưới ánh đèn ánh cam, nghiêm túc cẩn thận vá áo cho chồng. Nếu Cố Thanh Liệt có mặt ở đây, chắc chắn kinh hãi đến rớt cằm cho mà xem.
Bởi vì trong mắt Cố Thanh Liệt, em gái trước giờ chẳng phải người có thể ngồi yên, m.ô.n.g vừa chạm ghế đã đứng phắt dậy.
Hiếm khi trở về sớm, Sở Đại vừa đi tới cửa thì thấy được một màn như vậy, đầu tiên là giật mình, sau đó dừng lại bước chân, cứ thế đứng nhìn em ấy.
Anh phát hiện vợ dường như gầy đi không ít, không phải có phải bởi vì ở nhà nấu cơm, rất ít đi nhà ăn ăn cơm, khuôn mặt có da có thịt vậy mà bây giờ lộ rõ khuôn xương.
Nam nhân đứng yên tại chỗ, nhìn vợ khâu khâu vá vá. Thời gian dài cúi đầu nhìn kim chỉ, Cố Khanh Khanh hơi mỏi, lắc lắc cổ, dư quang phát hiện ra cái bóng dài trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng xem ai đến, thì thấy Sở Đại mỉm cười nhìn cô, Cố Khanh Khanh "a" một tiếng, không dám tin tưởng mà chớp mắt. Thấy anh còn đứng đó, cô thả quần áo cùng kim chỉ xuống, chạy như bay về phía anh.
“Người anh dơ.” Mặc dù nói như vậy, Sở Đại vẫn ôm người vào lòng, cúi đầu thơm lên mái tóc mềm của vợ: "Vợ anh thật hiền huệ!"
“Đương nhiên rồi.” Cố Khanh Khanh nhón chân hôn lên môi anh, bất mãn: "Em nhớ anh, nhớ lắm luôn. Mấy ngày rồi không thấy được mặt anh, sắp đến có ngày nghỉ nào không? Nhân viên nghiên cứu đến đảo rồi có thể lên lớp, em muốn dành thời gian cho anh."
“Phải nửa tháng nữa." Ánh mắt Sở Đại thoáng thấy ngón tay đỏ ửng của vợ, Cố Khanh Khanh nhanh chóng giấu tay về phía sau.
Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của anh ấy, cô ảo não nói: "Em không giỏi may vá. Em học mấy chị dâu cơ mà các chị làm quần áo đẹp quá, em không biết ..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị nam nhân bế lên, anh ấy chân dài, hai ba bước đã đi đến bàn, ngồi xuống.
Để cô ngồi trên đùi mình, Sở Đại kéo cái tay phải đang giấu sau lưng ra, nương theo ánh sáng, nhìn thấy ngón tay bị đ.â.m mấy chục mũi kim, nhìn không rõ ràng lắm, nếu không phải có chảy m.á.u Sở Đại không thể phát hiện ra được.
“Anh ơi.” Thấy anh nắm tay cô mà không nói chuyện, Cố Khanh Khanh nóng nảy, cọ cằm anh ấy: "Em không có việc gì nha, không đau."
Làm sao cô có thể không biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì, hối hận cùng tự trách. Cô ở Cố gia cái gì cũng không cần làm, theo anh ngược lại phải học làm mọi thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-231.html.]
Sở Đại nắm tay vợ, đưa lên bên môi, thương tiếc đặt một nụ hôn: "Anh đau lòng."
Cố Khanh Khanh sững sờ hồi lâu, hốc mắt ẩm ướt, vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ: "Anh ra nhiệm vụ bị thương nhiều vậy, em chỉ có chút vết thương nhỏ thôi, so với anh, vết thương kia mới nghiêm trọng, anh chẳng kêu một tiếng, chẳng lẽ anh không biết em đau lòng anh sao?"
“Anh là đàn ông.” Sở Đại bật cười, tay phải vòng qua eo, tay trái đan vào bàn tay của em ấy: "Da dày thịt béo, không sợ đau."
“Nhưng anh là nam nhân của em." Cố Khanh Khanh hai mắt rưng rưng, bĩu môi: "Em đau lòng."
Sở Đại thở dài, cúi đầu ôn nhu hôn lên trán vợ: "Lần sau anh chú ý."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người dính lấy nhau, ngọt ngọt ngấy ngấy một hồi, Cố Khanh Khanh lười biếng trong vòng tay anh ấy, ngửi thấy mùi hương kẹo thỏ trắng trên người anh ấy, trong lòng đặc biệt an tâm.
Kể từ khi đi Cố gia, kết hôn, anh rất ít hút thuốc lá, bên người chỉ mang theo kẹo, cũng một phần là vì Triệu Trạch nói hút thuốc không tốt cho người bên người.
Sở Đại chống cằm, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, hỏi: "Em có muốn đi ngủ trước không? Người anh dơ, anh đi tắm."
“Không cần!” Cố Khanh Khanh từ chối: “Em muốn ở bên cạnh anh." Nói xong tay ôm cổ anh càng thêm chặt.
Yết hầu Sở Đại lăn lộn, cười khẽ: "Được, được, anh ở cạnh em."
Hai vợ chồng cứ ngồi như vậy đến hơn mười giờ, Cố Khanh Khanh kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở trường, còn nói cô làm một bình dưa chua to, anh ấy thích ăn chua, một tháng sau là có thể ăn.
"Chị A Niệm hồi chiều còn hỏi em, khi nào muốn có con, chị ấy sắp sinh rồi mà chúng ta còn không có động tĩnh ... Còn nói trước kia vợ chồng anh chị ấy còn muốn định thân cho hai đứa nhỏ."
Nam nhân kiên nhẫn nghe từng lời em ấy nói, ẩn ý hỏi: "Vậy còn em, nói như thế nào?"
“Em nói anh quá bận, không đủ sinh lực quản." Cố Khanh Khanh không chút do dự buộc miệng thốt ra.
Ánh mắt của nam nhân đen lại, cười như không cười nhìn cô.
Đến khi phản ứng được bản thân vừa nói gì, cô nhanh chóng giải thích: "Em không có ở bên ngoài nói chuyện vợ chồng chúng ta, cũng không có nói anh không được, chỉ là ... chỉ là ... Ai nha, em chỉ nói là thời gian gần đây anh bận quá, cả ngày không thấy được bóng người, em đây tổng không thể tự mình sinh, đúng không?"
"À, vậy sao?" Nam nhân gật gật đầu: "Trách anh sao?"
“Anh trai!” Cố Khanh Khanh ở trong lòng n.g.ự.c anh ấy cọ qua cọ lại chơi xấu: "Anh biết em không có ý này mà, em yêu anh lắm lắm lắm luôn í, anh biết mà, anh bây giờ bận rộn, em cũng không thể quấn lấy anh, gây cản trở anh."
Càng nói càng thái quá, Sở Đại lấp kín đôi môi mềm mọng của em ấy, nghe âm thanh ậm ừ, nam nhân thở dài.
"Xác thật là sinh lực không đủ."