Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:17
Lượt xem: 15
"Chuyện này." Hứa Niệm thở dài lên tiếng: "Nói với Vu Thành cũng vô dụng cả thôi, trong lòng hắn nhất định che chở em gái. Trước kia Triệu Trạch về nhà nghỉ phép, mẹ anh ấy nói lời lạnh nhạt với chị, anh ấy cũng cố tình bỏ qua."
Dù bây giờ đã khá hơn, nhưng Hứa Niệm sẽ không bao giờ quên những hành động trước kia của Triệu Trạch. Nếu mà anh ấy ở trước mặt mẹ có thể nói giúp cô một lời, mẹ anh ấy cũng có thể thu liễm đi đôi chút, không đến mức chờ anh ấy đi rồi, mọi chuyện chỉ càng ngày càng thêm trầm trọng.
Bạch Đào càng nhụt chí.
Cố Khanh Khanh lo lắng vò đầu bứt tai, chuyện thế này cô chẳng biết nên xử lý thế nào: "Chị Đào Tử này, thôi thì gặp chiêu nào phá chiêu đó đi. Tính tình chị mềm lòng dễ bị bắt nạt, nếu mà em chồng chị ở sau lưng bắt nạt chị. Chị đừng nói với Vu Thành, cô em chồng chị là người được một tấc là muốn tiến một thước, chị cứ càng thêm khách khí, nhẫn một chút. Thời gian trôi qua, em không tin Vu Thành không nhìn ra được manh mối."
Đây là một cách ngu ngốc. Cố Khanh Khanh rốt cuộc làm gì có kinh nghiệm chiến đấu đâu, nếu là nhóm chị dâu Chu cùng mấy chị dâu cùng nhau đóng giày dệt áo lông gộp lại với nhau, không đến một tiếng đồng hồ là có thể nghĩ ra đến một cái kế hoạch kín đáo.
Nhóm chị dâu Chu hiện giờ đã có thể kiềm chế cảm xúc của chồng mình rồi, thuận buồm xuôi gió vô cùng. Hễ mà Cố Khanh Khanh muốn học đều sẽ bị bọn họ cười mắng đẩy ra ——
“Sở doanh trường nhà em đối với em còn chưa đủ tốt sao?" Cố Khanh Khanh lúc nghe lời này thì buồn nôn đến chịu không được, sau đó phát hiện đúng là như thế thật.
Sở Đại không cần những thứ này.
Cô cũng chẳng có một đống thân thích lộn xộn cần phải ứng phó. Cô có thể làm chủ được cuộc sống của mình, cuộc sống của mình tự mình qua. Đi dạy nè, học sinh ngoan ngoãn, trồng ớt, trồng cải trắng. Nấu cơm cho Sở Đại, ăn được là được, nhọc lòng nhiều nhất là mãi chưa có tin tức con trai của anh ấy.
Hiện tại phỏng chừng là không là gì được, chuyện này tạm gác lại đây đã.
Có ba người phụ nữ gộp lại với nhau, chắc chắn sẽ nghĩ ra được biện pháp.
“Trước tiên chỉ có thể như vậy.” Bạch đào ủ rũ ánh mắt mang theo tia hi vọng cuối cùng: “Thuyền vật tư nửa tháng sau mới đến lận, nói không chừng cô em chồng nhà chị đối ý không muốn đến, hoặc tính tình em ấy thay đổi, không như trước.”
Cô tiếp tục nói nhưng đến chính mình còn không tin tưởng vào điều đó, dứt khoát câm miệng.
Ba người nói chuyện một lúc, Hứa Niệm và Bạch Đào trao đổi kinh nghiệm, Cố Khanh Khanh ngồi nghe đến 2h chiều, Cả người mệt mỏi rã rời: “Em phải về nhà ngâm cải thảo vào lọ, khi nào làm xong em mang đến cho hai chị. Đúng rồi, chị Đào Tử này, ngày mai đi dạy em mang hạt giống đến cho chị.”
“Em còn muốn trồng rau nữa không?” Hứa Niệm liếc nhìn Bạch Đào, nghĩ đến trong khoảng thời gian này bản thân buồn bực đến chịu không được: “Khanh Khanh, em cũng mang cho chị một ít đi, thuận đường chị cùng em về nhà lấy.”
“Được nha!” Cố Khanh Khanh nói với Bạch Đào: “Bọn em về trước nha! Chị Đào tử nếu có chuyện gì lúc nào cũng có thể đến tìm em!”
“Được, cảm ơn em Khanh Khanh!” Bạch Đào nhìn theo bóng hai người trở về khu Bắc, bản thân chậm rãi đi về hướng khu Nam. Vốn dĩ tâm tình đang buồn bực, nhìn thấy đứa nhỏ cách mình không xa đang chơi ném bao vào cát, cảm xúc nháy mắt tươi tắn trở lại.
“Mẹ ơi!” Vu Dương mồ hôi dễ ngại chạy về phía cô, vừa định vồ vào lòng cô khiến Bạch Đào sợ hãi nghĩ làm sao để tránh ra, sợ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.
Không ngờ Vu Dương đột ngột dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng của mẹ, còn khoe với bạn bên cạnh: “Mẹ tớ sắp sinh cho tớ em gái rồi! Nhị Hổ, tớ sắp làm anh trai rồi đó!”
Lòng Bạch Đào dịu đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-230.html.]
Trở về nhà mình, Cố Khanh Khanh đầu tiên là đi đến kệ bếp cầm túi hạt giống ra phân ba phần rồi lại dùng những tờ giấy báo cũ, làm thành hình cái phễu tròn, cho hạt giống vào rồi đưa cho Hứa Niệm.
Đây là hạt giống cải trắng và hạt giống ớt cay còn có hành lá, rau thơm chị về nhà lần lượt trông. Cố Khanh Khanh đỡ Hứa Niệm ngồi xuống bàn đá.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vừa lúc, chị dạy em cách làm dưa chua đi. Đợi lát nữa em đưa chị trở về, mất công anh Triệu không yên tâm.”
Hứa Niệm liếc nhìn cải thảo mà Cố Khanh Khanh đã xoa muối, cười: “Gần xong rồi, em chỉ cần cho vào bình, thêm nước lạnh để chừng 10 phút rồi đậy kín nắp, để trong một tháng là có thể ăn được.”
Thời gian gần đây gương mặt của chị A Niệm có da có thịt hơn rất nhiều, khi cười cũng bớt ngại ngùng, nhiều thêm vài phần thân thiện.
Sự thay đổi này có lẽ là do bản thân chị ấy sắp thành một người mẹ.
Cố Khanh Khanh nghĩ thầm.
“Chuyện của Bạch đào …” Hứa Niệm lên tiếng nhắc nhở: “Dù sao đây là chuyện của gia đình người ta. Tuy là chúng ta là bạn bè nhưng không tiện bị nhúng tay quá nhiều. Vu Thành còn là cấp dưới của Sở doanh trường, về sau hai người bọn họ chấp hành nhiệm vụ khó tránh chung đụng, xấu hổ.”
Nói chuyện này cũng coi như là chuyện xấu trong nhà, Vu Thành thương yêu em gái, đương nhiên không hy vọng việc trong nhà bị truyền ra bên ngoài. Quân nhân tham gia quân ngũ đều coi trọng mặt mũi. Nếu là cả thủ trưởng cũng biết thì thực sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Càng đừng nói đến chuyện Vu Thành muốn tìm đối tượng cho em gái mình trong quân đội.
Cố Khanh Khanh chưa từng nghĩ sâu xa vậy, nhưng hiện tại chị Hứa Niệm nhắc đến, cô bừng tỉnh: “Chị A niệm, em có phải quá ngốc không? Gặp chuyện gì cũng muốn hỏi, mà hỏi xong lại không giúp được gì.”
“Không phải lỗi của em, em coi Bạch Đào là chị em tốt. Em là cảm thấy khó chịu giùm chị ấy, chị hiểu.” Hứa Niệm nhẹ giọng nói: “Nhưng những chuyện này chỉ bản thân chị ấy giải quyết mới được, không đơn giản chỉ là chuyện mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng mà còn có Vu Liên Trường.”
Cố Khanh Khanh từ nhỏ được gia đình cưng chiều lớn lên, ai dám bắt nạt được cô, cô không bắt nạt người ta thì thôi.
Cũng may Cố gia điều là người trung thực, nhân hậu, không có nuôi Cố Khanh Khanh thành cực phẩm.
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chị A Niệm, em biết rồi.”
Hứa Niệm nhẹ nhàng vuốt bụng, thở dài: "Vài tháng nữa là con chị ra đời rồi, sao em còn chưa có động tĩnh gì thế? Trước kia còn muốn định thân cho hai đứa nhỏ, bây giờ xem ra khó nha!"
Cô xem Cố Khanh Khanh là chị em tốt, em ấy tính tình tốt. Sở doanh trường và Triệu Trạch nhà cô quan hệ thân cận. Cô ở nhà chồng chịu nhiều uất ức, mặc kệ trong bụng cô là con trai hay là con gái, có thể kết thông gia với Cố Khanh Khanh, hai nhà sẽ không để con cái đối phương chịu thiệt.
Cố Khanh Khanh đỏ mặt: "Sở Đại ca gần đây rất bận, nửa đêm mới trở về, em còn chẳng biết anh ấy nằm cạnh em lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy đã không còn bóng người."
Cô rất muốn sinh, nhưng không đủ sinh lực. Gần đây quân đội lại đào kho chứa đạn, chồng thì bận đến túi bụi, nào có thể gian dành cho cô.
Nếu không phải mỗi sáng thức dậy, cô nhìn thấy hộp cơm, còn có ít trái cây dại trên bàn, cô còn không biết Sở Đại có về nhà.