Tim Cố Khanh Khanh đập loạn một nhịp, mặc dù cô là  vô tâm vô tư, mà gần đây xen lẫn với các chị dâu  chuyện nhà     quá nhiều, nhịn   mà nghi ngờ: "Chị mang thai, dạy học sinh khó tránh  thể tận hết chức trách, nửa tháng , cô em chồng nhà chị  đảo,  khi nào sẽ giành lấy công việc  của chị ?"
Phải  là Khương chỉ đạo Viên  xin  biên chế Văn chức. Hai  cô hiện tại coi như là  việc cho quân đội, mỗi tháng  2 đồng 5 mao tiền lương.
Trên đảo hầu như   chi tiêu  việc gì cả, trừ khi nhờ thuyền vật tư mang đến chút lương thực, thịt hoặc chút đồ ăn vặt gì đó, tiền còn  đều  thể tiết kiệm, một năm cũng tận 200 đồng.
Bạch Đào thực sự  từng nghĩ đến đây: “Chị, qua ba tháng đầu thai kỳ  cơ bản   định, hẳn là sẽ   chuyện đó .” Nghĩ đến tính tình của cô em chồng, trong lòng cô càng thêm bất an.
Cố Khanh Khanh  nghĩ tới là chị   mang thai lâu . Có thể là chị  khá gầy,   kỹ  phát hiện  . Hơn nữa cô   các chị dâu , mang thai   ba tháng,  thể  tùy tiện  bên ngoài.
Cái  cô  thể thông hiểu .
“Chị Bạch Đào , giống theo tính tình của cô em chồng nhà chị, nếu cô   với Vu Thành là, Vu Thành  tìm nhà chồng  cho  thì yêu cầu một phần công tác thì ?” Cô  chỉ là một cô gái từ nông thôn đến, đến chỗ của  trai, chỗ  là quân đội hầu như   việc gì để , cũng may là  bằng cấp  tác dụng,  thể  giáo viên.
Lại còn  thêm nguồn thu nhập, chuyện  quá   chứ!
Bạch đào  đến đây thì luống cuống: “Khanh Khanh , chị  thích công việc ! Tình huống nhà  đẻ của chị cũng  sớm  với em một ít. Năm đó bởi vì chị xuống nông thôn cho nên  trai cùng chị dâu  tiêu   bao nhiêu tiền cho chị . Cha  chị đang ở cùng  trai,  bộ gánh nặng đều đè nặng lên  bọn họ, ba cháu trai nhà chị  lớn, cần tiền  học. Chị vất vả lắm mới  công việc,  thu nhập,  trợ cấp trong nhà phần nào.”
Ngữ khí  chuyện của Bạch Đào  chút cấp, Cố Khanh Khanh nhẹ nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay của chị , an ủi: “Chị Đào Tử , đừng quá lo lắng, chị xác định là sức khỏe chị  thể công tác ?”
Trẻ con từ bốn đến sáu tuổi vô cùng quậy, cô sợ chị   chịu nổi.
Bạch Đào mạnh mẽ gật đầu: "Chị  , trong lớp còn  Tiểu Dương giúp chị, bọn nhỏ bây giờ  ngoan ngoãn  lời,  còn ương bướng nghịch ngơm như  nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-229.html.]
“Vậy  , chuyện  chúng   nắm bắt cơ hội." Cố Khanh Khanh  việc như sấm rền gió cuốn, lôi kéo  đến chỗ doanh trại. Bước chân   hai bước mới nhớ Bạch Đào là phụ nữ  thai, cô chậm  bước chân, giải thích với chị : "Chỉ cần  rõ ràng  bộ chuyện  với Khương chỉ đạo viên, em chồng chị   công việc của chị là chuyện  thể nào. Nếu cô   bản lĩnh lên  giáo viên thì đó là chuyện của cô , nhưng trong  thời gian ngắn là  ."
Bạch Đào đang  hỏi nếu trong lúc cô sinh con  em chồng chui chỗ trống thì   bây giờ,   lời   phần nghi hoặc: "Vì  , Khanh Khanh?"
"Sở Đại  với em là   theo thuyền vật tư đến còn  5 nhà nghiên cứu khoa học." Cố Khanh Khanh nhỏ giọng : "Nơi  chúng  thiếu nước ngọt, bên  phái các nhân viên nghiên cứu  đây khoan thăm dò nước ngầm. Ngày thường   việc gì thì bọn họ đảm nhận công việc dạy học."
Lên xuống đảo đều  xét duyệt gắt gao, cô em chồng Bạch Đào  mất 2-3 tháng mới thông qua, đến lúc đó thủ tục cho các nhân viên nghiên cứu cũng lâu y .
Hiện tại, để thăm dò nguồn nước ngầm  mất ít nhất nửa năm, đảo Bạch Sa  rộng, bọn họ  tìm  chỗ khoan, đợi khi tìm  nước ngọt  rời đảo thì e là Bạch Đào sớm sinh xong .
Nghĩ đến đây, Cố Khanh Khanh và Bạch Đào  , đồng thời thở dài  dừng  bước chân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Đào đặt tay lên bụng, tựa lưng  gốc dừa nghỉ xả : "Chờ chị sinh con xong, còn  chăm sóc đứa nhỏ, công việc  sợ là   còn."
Cố Khanh Khanh ảo não  thôi, bản  quá mức nóng vội,  suy xét đến điểm .  là quá xúc động, may là còn  đến doanh trại.
Tuy là nuốt   cục tức, Bạch đào chỉ  thể bất đắc dĩ : "Đến lúc đó em   dạy lớp chị thì để em  dạy . Đi dạy  lăn lộn với đám trẻ con, trở về sẽ  còn sức lực mà nháo loạn nữa." Nói như thế nào cũng là em gái của Vũ Thành, nếu mà em   thể gả   nhà  thì Bạch Đào cũng  thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần em  đừng  phiền gia đình nhỏ của cô.
Hứa Niệm từ nhà ăn bước , thấy hai  ở đằng xa ủ rũ cụp đuôi, bụng cô giờ  lớn,  đường chậm chạp.
“Khanh Khanh, Bạch Đào.” Cô lên tiếng gọi: "Hai  ở đây  cái gì đó?"
Cố Khanh Khanh kể cho Hứa Niệm  rõ ràng nguồn cơn ngọn ngành câu chuyện,  đó ba  phụ nữ   gốc cây dừa   thở dài.