Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:08
Lượt xem: 8

Cải trắng lớn lên thế nào lòng cô hiểu rõ, mỗi ngày ngoài đi dạy là cô ở ruộng rau mân mê, đám cải thảo thành bảo bối của cô rồi.

Cô là muốn khoe ra với chồng.

Cô đặc biệt nhờ lão Chu giữ nước vo gạo và các loại rau thối, vỏ bí ngô đều giữ lại, ủ phân để tưới ruộng rau. Đây là kinh nghiệm cô tích lũy được từ Binh Đoàn.

“Không tệ.” Anh biết vợ đang muốn nghe cái gì: "So với rau lão Dư trồng ở Binh Đoàn còn tốt hơn."

"Đúng không, đúng không? Cơ mà nhiều quá ăn không hết, em tính làm ít dưa chua mang sang chị A Niệm, chị ấy gần đây thích ăn chua.

Nói đến đây, Cố Khanh Khanh không nhịn được bổ sung thêm một câu: "Chị Chu nói với em, ăn cay là sinh con gái, đứa nhỏ của chị A Niêm hơn phân nửa khả năng là con trai.

Nam nhân nghe nhắc đến vợ Chu Ma Tử, trong đầu anh liên tưởng lại đoạn thời điểm buổi tối vợ không tắm còn không cho anh đi tắm, buồn cười: "Không thể hoàn toàn chính xác đâu, em lúc trước không phải nghe chị ấy, bây giờ, con chúng ta đâu."

Vừa nói, anh liếc nhìn chỗ vợ đang chống tay, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Gần đây cái kia có tới không?"

Triệu Trạch nói với anh rằng Hứa Niệm mang thai được hơn hai tháng thì họ mới phát hiện ra, trước đó không có dấu hiệu gì, hiện giờ kinh nguyệt của các cô gái cũng không chính xác lắm, phụ nữ mùa đông khắc nghiệt thường ra bờ sông giặt quần áo, ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe.

Nhìn thấy em ấy đỡ eo động tác hơi giống Hứa Niệm, khó trách anh không nghĩ nhiều.

“… Mới mấy ngày nay thôi.” Nhìn theo ánh mắt của anh về phía cô, cô tức giận bỏ tay xuống: “Anh nửa đêm mới về nhà, con trai ở đâu anh không biết sao?"

Sở Đại bật cười: "Trách anh?"

Cố Thanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi lại tập trung vào nấu mì, thêm muối, gia vị, lại thêm nắm tôm đã bóc vỏ, chờ nước sôi lên cô tắt bếp.

Sở Đại lấy từ trong tủ ra hai cái chén sứ trắng, khi Cố Khanh Khanh dọn mì cho anh, cô liếc thấy cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong là ớt cay đỏ rực.

Tay cầm thìa dừng lại, không dám tin tưởng: "Đây là dầu ớt hả anh?"

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-226.html.]

Nam nhân mỉm cười, vươn tay mở nắp bình đưa gần sang cho vợ ngửi ngửi: "Em thích ăn cay mà đúng không? Lần trước anh nhờ lão Vương mang đến hai bình, hôm nay vừa đến, em nếm thử xem có phải vị này không? Ăn ngon lần sau anh bảo lão Vương lại mang."

Cố Khanh Khanh hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm của dầu mè còn có đậu phộng rang, muốn chảy nước miếng: "Là cái này! Cái này chắc là ngon lắm!! Anh trai anh tốt quá!!"

Trong thời gian ở trên đảo, mỗi ngày đồ ăn không hấp thì luộc, cô cảm nhận được mình thành dâu Nam Dương rồi.

Không ngờ anh ấy có thể nhớ rõ những điều này, không nói lời nào đã mang về cho cô, cẩn thận như vậy nhà cô chỉ mỗi Cẩu Thặng.

Anh cả của cô rất giống Sở Đại, hai người đều nói ít làm nhiều, trong thời gian này Hứa Niệm ăn rất nhiều hoa quả dại để khai vị, chồng cô cũng hái quả dại cho cô đã ghiền. Có chị dâu thường nói với cô ——

"Chị vốn tưởng nam nhân như Sở Doanh Trường xuất thân tốt, gia thế tốt sẽ không thương vợ, chỉ chờ vợ hầu hạ. Nam nhân tham gia quân ngũ rất nhiều người tính tình lớn lắm, không có giống Sở Doanh Trường thương em."

Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy rất may mắn, nếu Cẩu Đản không giúp cô ở Binh Đoàn Xây Dựng tìm người, cô không chừng không kiếm được nam nhân tốt đến vậy.

Mặc dù anh Trạch đối xử tốt với chị A Niệm, nhưng cô quan sát một hồi, giống như là từ khi chị A Niệm mang thai thì anh ấy mới săn sóc như vậy.

Lúc đầu Sở Đại lo lắng cô lên đảo không thích ứng được, muốn trễ chút mới có con. Sau này vì trở thành giáo viên sợ cô không chịu nổi. Trên đảo nhiều chị dâu mang thai không có đỏng đảnh như vậy đâu. Mỗi ngày tay trái ôm con, trong bụng còn có một đứa, bụng to còn phải đi giặt quần áo, làm cơm chờ chồng về ăn cơm.

Cô cảm thấy mệnh cô thật tốt.

Thậm chí có lúc cô còn cảm thấy mình không phải là một người vợ tốt, hầu hết quần áo hàng ngày của cô đều là anh ấy tắm xong giặt. Đến khi có kinh nguyệt anh ấy không cho cô đụng vào nước lạnh, còn cố ý hỏi Triệu Trạch về làm nước đường đỏ gừng cho cô uống.

Thấy vợ thất thần, nam nhân đặt bình ớt sang một bên, ôm chầm lấy vợ: "Nhớ nhà? Lần sau thuyền vật tư đến chắc có mang thư nhà đến, theo anh, là mệnh em không tốt."

Nam nhân tự giễu: "Người khác mang vợ cơm ngon rượu say qua ngày lành, em theo anh, gả đi tha thương, theo anh chịu khổ chịu cực."

Gục cằm lên đầu cô, anh không khỏi thở dài: "Khanh Khanh, em có từng hối hận không?"

Cố Khanh Khanh đặt cải trắng xuống, trở tay ôm chặt em chồng, cọ cọ vào lồng n.g.ự.c anh: "Không có, em cảm thấy em may mắn khi đến Binh Đoàn, gả cho anh.”

"Đi theo anh, mỗi ngày em đều vui vẻ."

Loading...