Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:06
Lượt xem: 8

Lại nửa tháng trôi qua.

Theo thuyền vật tư đến còn mang theo 5 nhà nghiên cứu khoa học.

Cố Khanh Khanh gần đây đang cố gắng tự nấu ăn. Mầm cây ớt đã lớn rồi, một tuần trước đã ra hoa, gần đây đã ra quả ớt to bằng móng tay. Cô mỗi ngày đi dạy về là nhìn chằm chằm miếng đất này.

Cải trắng xanh mượt mà, cơ mà không tốt bằng hành lá, xanh um tươi tốt. Cố tính toán trễ chút hái về nấu cơm đợi Sở Đại về nhà ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này, hai người đối với chuyện con cái tùy duyên. Nhiệm vụ của Sở Đại nặng nề, vừa bắt đầu lên đảo thì 6h chiều đã về nhà, bây giờ càng ngày càng muộn.

Hôm trước là 8h30, hôm qua là 10h, trên mặt cánh tay thường xuyên bị trầy xước, cô xót không thể tả, cố ý đi tìm Triệu Trạch lấy ít thuốc bôi ở nhà xử lý vết thương cho anh.

Đồ ăn chuẩn bị từ chiều, dùng hơi nước làm ấm, đêm đó 10h rồi, Sở Đại sợ cô chờ quá muộn đói bụng nên về mang cho cô một ít ăn trước.

Toàn là hải sản, đặt ở bếp lâu rồi hương vị, ừ không biết hình dung thế nào, dù sao là không ngon.

Nam nhân mỗi ngày vào hầm làm việc tốn sức. Cô nghe Triệu Trạch nói Sở Đại ngày nào cũng gánh nhiệm vụ đi ở đằng trước thăm dò, vất vả vô cùng.

Mà anh ấy cậy mạnh, về nhà cái gì cũng không chịu nói, trước nay chưa một lời than mệt, còn lên núi hái quả dại về cho cô.

Lòng cô sót không thể chịu nổi.

Hôm nay, Sở Đại trở về lúc 7 giờ tối, trong tay còn cầm dầu, mì cùng với hai trái dừa. Thuyền vật tư nửa tháng đến một chuyến, mỗi nhà ấn đầu người được phân một số vật tư cố định.

Đây cũng là một khoản bồi thường của quân đội đối với người nhà quân nhân. Vì xây dựng hải phòng quân sự trên đảo, dìu dắt già trẻ lên đảo hoang sinh hoạt, đương nhiên được chiếu cố nhiều hơn. Hơn nữa nếu định lượng gạo, mì, dầu, muối không đủ, đưa tiền cho thuyền trưởng thuyền vật tư nhờ giúp mang vật tư, không cần phiếu.

Có lẽ đây là nguyên nhân nhiều chị dâu sẵn sàng theo chồng tùy quân.

Trong bếp treo một bóng đèn nhỏ, ánh đèn vàng cam, một người phụ nữ đang đứng đó nhào bột, tay dính đầy bột mì, cả mặt cũng có.

Hai trái dừa hôm nay Sở Đại mang về đặt trên bếp, dựa vào khung cửa, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, bóc giấy gói, cho vào miệng, ánh mắt lười biếng theo từng động tác của vợ.

Biết chồng ở ngay sau, Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Hai đôi giày vải em làm cho anh đặt ở dưới giường trong phòng ngủ. Lát nữa anh thử xem có vừa không? Em hiện tại có chút hối hận, lúc đó ở tiệm may làm nhiều quần áo cho em vậy làm gì, không làm thêm cho anh hai bộ. Anh mỗi ngày trở về mồ hôi nhễ nhại, cần phải đối thường xuyên."

Nam nhân nhai kẹo, chậm rãi lên tiếng: "Anh còn có quân trang còn có thường phục. Phụ nữ yêu đẹp, cần phải may nhiều quần áo một chút, anh mỗi ngày ở trong hầm, mặc đẹp cho ai xem?"

Nói xong, anh tự mình cười: "Nhưng mặc cho em xem không phải không được."

“Anh nào có thời gian mặc cho em xem." Cố Khanh Khanh vỗ vỗ bột mì trên tay, giơ tay gãi gãi chóp mũi: “Mỗi sáng mở mắt đệm chăn bên cạnh lạnh tanh, trưa không thấy được bóng người, tối cũng khuya khoắt mới về, hôm nay tính là sớm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-225.html.]

Tối đi ngủ cô còn không dám lăn lộn anh.

Sợ trì hoãn công việc của anh.

Mà anh ấy ngủ cũng thính nữa. Có lúc nửa đêm cô thức giấc, bò qua người anh để đi vệ sinh, cổ tay cô đột nhiên bị kéo, vừa quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh nhìn mình.

Cố Khanh Khanh cảm thấy nam nhân này là do chiến đấu ở rừng già lưu lại tật xấu, có chút động đậy là tỉnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nam nhân ngượng ngùng lấy trong túi một cây kẹo đưa cho vợ dỗ dành: "Một tháng nữa, nhóm quan binh thứ hai đến trú đảo anh sẽ không còn quá bận rộn nữa, anh xin nghỉ hai ngày ở nhà cùng em."

"Em không phải muốn ra sau núi hái ít hoa về trồng ở góc tường sao, anh đi cùng giúp em, thế nào hả? Cô giáo Cố?"

Cố Khanh Khanh không có từ chối: "Anh đừng để đến lúc đó có chuyện bám người, anh tránh sang bên đừng choáng cửa, em đi hái ít hành lá."

“Em ở đó làm mì đi." Sở Đại ngăn người lại: "Anh đi, muốn hái bao nhiêu?"

"Hai ba cái là đủ. Anh nhìn giúp em cải trắng thế nào, trên lá hình như có sâu xanh nhỏ, đáng tiếc trên đảo không nuôi gà, bằng không sâu sẽ bị gà mổ hết." Cô rất sợ những động vật thân mềm, trong khoảng thời gian này thời tiết dần ấm lên, cho nên bên ngoài sâu cũng nhiều.

“Được.” Nam nhân lên tiếng đáp lời, chỉ vào nước sôi trong nồi: “Nhớ nhìn lửa”.

“Em biết.” Cố Khanh Khanh sốt ruột đẩy anh ra ngoài, nhìn thấy dấu tay trắng muốt trên lưng bộ quân phục màu xám, đầy tội lỗi thu tay lại.

Chờ nam nhân đi rồi, cô cầm cục bột ra, học chú ba cắt mì, bởi vì chưa quen nên có sợi mỏng sợi dày, cô cầm đũa quấy vào trong nồi, coi như không nhìn thấy.

Nam nhân quay về, thấy cũng ra hình ra dáng khẽ cười, bóc hành lá, rửa sạch đặt lên thớt.

Anh cầm dao, đôi bàn tay trắng nõn đâu ra đó cắt hành.

Bàn tay của Sở Đại rất đẹp, cảnh đẹp ý vui. Người này không biết lúc nhỏ ăn gì mà da thì trắng, gân xanh ở mu bàn tay lộ rõ, cô còn có thể đếm rõ ràng luôn.

Cố Khanh Khanh còn chú ý đến cổ tay lộ ra mạch gân m.á.u tím tím nữa, dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Cô lại nhìn tay mình, không biết vì cái gì mà màu xanh lục, hơn nữa còn nhìn không rõ.

“Anh trai.”

“Hả?” Sở Đại dùng tay hất hành lá dính trên mặt d.a.o xuống: "Còn phân phó làm gì nữa sao? Vợ à!"

“Cải trắng em trồng thế nào rồi." Cô chống eo, một tay cầm đũa trộn mì, vẻ mặt đắc ý.

Loading...