Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:04
Lượt xem: 7

Cảm nhận được hơi nóng dưới thân của ai kia, suy nghĩ Cố Khanh Khanh thu hồi trở về.

"Em sai rồi, hay là hai ta lại đổi chỗ đi?"

“Phụt ——” Sở Đại cười lớn, cười thoải mái một phen.

Mặt trăng ở trên cao rồi lại lặn dần xuống biển, nam nhân ngừng động tác, nằm nghiêng người ngắm mỹ nhân bên cạnh mình.

Anh ôm người phụ nữ của mình vào lòng, không mở miệng nói chuyện, cũng không muốn đứng dậy tắm rửa, chỉ muốn an tĩnh nằm đó, lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.

Cố Khanh Khanh dùng ngón tay vuốt ve những vết sẹo và vết đạn trên người chồng, cảm giác bình yên đến lạ.

Hiếm khi Sở Đại được nghỉ một ngày, có thể ở cùng cô cả ngày, cũng không vội ngủ, mai ngủ bù cũng được.

Cố Khanh Khanh đột nhiên mở miệng: "Anh trai, vết sẹo ngay eo này của anh? Vì sao mà có."

Sở Đại thật lâu không phát ra tiếng động, Cố Khanh Khanh tưởng rằng anh đã ngủ, đang định vươn tay kéo chăn bông bên cạnh đắp cho anh, thì anh ấy lên tiếng: "Hai năm trước, chấp hành nhiệm vụ bị người ta đánh lén, lưu lại vết sẹo."

Nghe giọng điệu nặng nề của anh, Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi: "... Có phải là lần với Bạch Diên đó không anh?"

Anh ấy không nói gì, bàn tay ôm eo cô vô thức siết chặt.

Cố Khanh Khanh hiểu ngay.

Cô không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng anh ấy, trấn an.

Đêm nay cả hai ngủ ôm nhau ngủ, bắt đầu sau nửa đêm mới ngủ.

Ngày hôm sau, khi Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, nam nhân bên cạnh đang chống cằm nhìn cô, áo ngủ trên người tất cả đều là nếp nhăn.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, vùi vào cánh tay anh, cọ cọ: "Đã lâu không có cảm giác, ngủ dậy là nhìn thấy anh."

Sở Đại mỉm cười hôn lên mái tóc người thương: "Có lúc anh nghĩ, nếu không nhập ngũ, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng bình thường, trồng rau, sinh thêm mấy đứa con, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lên sẽ thấy, tốt biết bao nhiêu."

Cố Khanh Khanh yên lặng lắng nghe những gì anh nói.

"Sau này anh nghĩ lại, nếu không phải là quân nhân, anh sẽ không gặp được em. Đừng nói đến chuyện chúng ta là vợ chồng. Đời này thậm chí cơ hội gặp mặt đều không có."

"Quý trọng đi, vợ à!" Sở Đại lại hôn lên trán của vợ: "Gặp được anh không dễ dàng đâu.”

Cố Khanh Khanh vô ngữ: "Sao mà thấy cứ ngược lại thế nhỉ?"

“Hả?” Người đàn ông nhìn cô cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-224.html.]

“Không phải đổi ngược lại là anh nên quý trọng sao?" Cố Khanh Khanh bất mãn nói: “Cưới được em, anh có nhiều anh trai nè, có ông bà cha mẹ chú thím nè, bây giờ còn muốn em sinh con cho anh."

Nói đến đây, càng nghĩ càng ủy khuất: "Chị A Niệm mang thai mà nghén đến nôn thốc nôn tháo, phải cố gắng ăn nhiều thêm chút cơm sợ ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng. Còn có chị dâu Chu, chị ấy sinh ba đứa nhỏ, chị ấy nói với em trước kia chị ấy thon thả hơn em nhiều, sinh con xong toàn thân nhũn ra."

Điều khiến Cố Khanh Khanh sợ hãi nhất vẫn chưa nói ra đó là những vệt đỏ chằng chịt trên bụng Hứa Niệm.

Cô nhìn mà run sợ vô cùng.

Nam nhân không hề biết điều này, tự dưng thấy vợ khóc, tay chân luống cuống. Bình tĩnh thong dong sớm tan thành mây khói, thấp giọng dỗ nữ nhân trong lòng ngực: "Anh nói sai rồi, hai chúng ta quý trọng nhau. Em nếu sợ hãi thì chúng ta không sinh, Sở gia đã chẳng có quân quyền muốn kế thừa, chỉ cần em đừng khóc, như nào cũng được."

Cố Khanh Khanh mím môi, hốc mắt nước mắt tràn sắp đổ: "Anh nói chuyện sao mà còn ủy khuất hơn cả em?"

Nam nhân dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng em ấy trấn an: "Là thật, không gặp được em, trước đó anh đã chuẩn bị tinh thần chịu chết. Đánh giặc xông lên, lệch một giây thôi người tung tăng nhảy nhót sợ là ..."

Anh không muốn ở trước mặt vợ nói những chuyện này: "Cha anh sớm chuẩn bị tinh thần Sở gia đến anh không còn hậu duệ. Em không cần có tâm lý gánh nặng gì cả, càng không cần cảm thấy các chị dâu khác sinh nhiều đứa nhỏ, em cũng phải sinh cho anh một đứa."

"Mọi việc tùy em, anh sẽ phối hợp với em. Anh không muốn vì bất cứ chuyện gì mà khiến em chịu ủy khuất, lời này lúc kết hôn anh đã nói rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh cũng đã hứa với anh cả sẽ đối xử tốt với em, em đừng khóc được không?" Nhớ đến chiêu bài tẩy mà Cố Thanh Liệt dạy mình, nhẹ giọng dỗ: "Anh nghe nói trưa nay nhà ăn có thịt kho tàu."

Cố Khanh Khanh ngừng nước mắt, vùi đầu vào giữa cổ anh: "Mặc dù em rất muốn ăn thịt kho tàu, nhưng em càng muốn có một đứa con với anh. Không phải bởi vì các chị dâu khác có con em cũng phải có mà là em muốn cho anh một gia đình, có đứa nhỏ gọi chúng ta là cha mẹ. Em biết anh sẽ đối xử với con thật tốt, cho dù là con trai hay con gái. Sở Đại, em nghiêm túc."

Nam nhân cũng cười: "Chậc chậc, em mỗi lần gọi Sở Đại đều rất nghiêm túc."

Người này khi tức giận rất thích gọi anh là Sở Đại, Sở Đại, Sở Đại.

Cố Khanh Khanh dỗi, đánh anh mấy cái, lại ghé vào lồng n.g.ự.c anh ấy thở dài: "Anh nói xem hôm qua nhiều lần vậy, cũng chẳng đi tắm, có thể mang thai sao?"

Nam nhân ngốc, dở khóc dở cười: "Tối hôm qua em không cho anh ôm em đi tắm chính vì cái này?"

Cố Khanh Khanh xấu hổ gật đầu: "Chị dâu Chu trộm truyền thụ phương pháp cho em, chị ấy sinh ba đứa con rồi, có kinh nghiệm."

Sở Đại: "..." Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy những lời vô nghĩa như vậy, mà thôi, không đả kích nhiệt tình của vợ.

Anh vòng tay qua eo của em ấy, tay kia che mắt, mãi mà không biết nói gì. Cứ thế một lúc sau anh hỏi: "Giờ có thể đi tắm chưa? Vợ à!"

Người nhớp nháp khó chịu quá.

Cố Khanh Khanh từ trong lồng n.g.ự.c chồng bò dậy, sờ sờ đồng hồ trên đầu giường: "Mấy giờ rồi? Chị dâu Chu bảo phải 5-6 tiếng đồng hồ mới được."

Sở Đại: "..."

Anh phản ứng ngay: "Anh chắc có thể tắm trước?"

Loading...