Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:02
Lượt xem: 6

Trong khoảng thời gian này, Cố Khanh Khanh đều đặn lên lớp dạy học sinh, cô cảm thấy mấy em nhỏ vô cùng dễ thương, có đôi khi nghỉ học đi bờ biển chơi hoặc là đi vào núi rừng hái quả dại đều nhớ dành cho cô một phần, chạy đến nhà đưa cho cô.

Đối với lời nói của Sở Đại, cô rất dè dặt gật đầu đồng ý.

"Nếu không đêm nay?"

Cổ họng Sở Đại tràn ra ý cười, anh cúi người hôn lên trán cô gái nhỏ, cười lắc đầu: "Đêm nay có thể đến vài lần, còn có thể có hay không anh không dám bảo đảm."

Nữ nhân mặt đỏ, thả kim chỉ đế giày xuống, đẩy anh ấy ra: "... Thì nhiều thêm vài lần nữa."

Nam nhân cười đê mê, cảm thấy vợ nhà mình, nói như thế nào nhỉ?

Lớn mật.

Nhưng mà anh thích.

Tối hôm đó, sau khi Cố Khanh Khanh ăn cơm xong, lôi kéo nam nhân nhà mình đến nhà ăn lấy nước nóng, còn cố ý lấy nhiều một chút.

Sở Đại thâm ý liếc mắt nhìn, khóe miệng không nén được ý cười.

Về đến nhà, Cố Khanh Khanh cọ tới cọ lui chọn quần áo, nam nhân đứng ngay bên cạnh nhìn, biết em ấy đang túng, sợ anh lăn lộn quá mức.

“Còn chưa chọn xong?" Tổng cộng chỉ có vài bộ đồ ngủ bằng vải cotton hoặc là vải lanh, anh nhướng mày.

Cố Khanh Khanh chậm rì rì lên tiếng: "Thời tiết gần đây dần nóng lên. Mặc áo tay dài thì nóng, mà áo tay ngắn thì lạnh, em phải nghĩ thật kỹ mặc cái gì nha."

“Lại chậm thêm một chút nữa, nước nóng sẽ lạnh." Sở Đại dựa vào cửa tủ nhìn vợ, cuối cùng dứt khoát buông một câu: "Tùy tiện lấy một bộ đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hả?” Cô khó hiểu, ý anh là sao?

Nam nhân thong thả ung dung nói: "Dù sao lát nữa cũng phải cởi."

Tuy là Cố Khanh Khanh có chút thẹn thùng, cơ mà nghĩ kỹ thì đúng là như vậy.

Viện cớ kéo dài thời gian vô dụng, tùy tiện lấy một bộ quần áo ngắn, lấy cho anh ấy một bộ tương đồng.

Đi nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ, Sở Đại ôm người về phòng, Cố Khanh Khanh ôm cổ anh, lúc đi ngang cửa anh còn thuận tay tắt đèn.

Căn phòng tối om, chỉ có một sợi ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, bóng cây chiếu từ bên ngoài lên bức tường trắng.

Cố Khanh Khanh bị người đàn ông đè ở dưới thân, chăn xốc sang một bên, cả người không có cái gì che đậy, dưới eo còn lót một cái gối.

Khi anh vô thức chạm vào thứ đồ kia trong hộp ở đầu giường, nữ nhân bắt lấy cánh tay của anh, hờn dỗi: "Anh trai, không phải anh nói muốn sinh con sao? Bây giờ anh đổi ý rồi?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-223.html.]

Giọng nói yếu ớt bất bình.

Sở Đại chịu sao nổi, quả táo adam cuộn lên lăn xuống, thu tay về, đặt lên eo cô.

Tuy không nhìn thấy biểu hiện của em ấy, nhưng Sở Đại có thể cảm nhận được tình yêu nóng rực lửa của vợ.

Cúi đầu hôn nhẹ lên lông mày cô gái nhỏ, từng bước từng bước: "Khanh Khanh muốn sinh cho anh mấy đứa con?"

Suy nghĩ mở ra, Cố Khanh Khanh nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn ôn nhu: "... Một đứa đi, hai cũng được, nhiều quá em không chăm nổi."

Sở Đại cười tủm tỉm, chậm rãi hỏi tiếp: "Em muốn sinh con trai hay là con gái."

"Đều ..." Cố Khanh Khanh bỗng nhiên cứng cả người.

“Đều được." Nam nhân giúp vợ nói cho hết câu, ôn nhu bên tai vợ: "Thật ra anh sợ, nếu là mang một lúc hai đứa nhỏ, em không đủ sức chăm không nói."

Nam nhân nhìn xuống, trầm mặc một lát: ".... Anh sợ bọn họ bị đói."

Cố Khanh Khanh tự dưng nghe thấy lời này thật lâu không thể bình tĩnh nổi, nghe thấy tiếng cười của anh ấy trong bóng đêm, hiểu được anh ấy đây là có ý gì.

“Sở Đại!” Nghiến răng nghiến lợi: "Anh đang ghét bỏ em đúng không?"

“Không dám.” Sở Đại khóe mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc: “Vợ chồng chúng ta, có ưu khuyết điểm, bù trừ nhau, coi như triệt tiêu đi."

“Thật không biết xấu hổ!” Cố Khanh Khanh đã chứng kiến được hết thảy, nam nhân này ở bên ngoài với ở nhà là hai con người hoàn toàn khác nhau, cô bắt lấy tay anh ấy: "Anh xuống dưới."

“Hả?” Nam nhân tạm dừng, nhướng mày hỏi: "Em muốn vậy?"

"..." Cố Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng, may mà không có bật đèn nên không ai nhìn thấy: "Hai ta đổi vị trí."

Nói xong mặt càng nóng rực.

Sở Đại lúc này choáng váng muốn ngất, anh không ngờ nữ nhân của mình to gan dữ vậy, dám nói ... dám làm.

Anh vòng tay qua eo em ấy, dùng sức một chút, hai người đổi vị trí, anh đưa tay gối sau đầu, một tay siết chặt vòng eo của vợ, thảnh thảnh thơi thơi: "Có con trai hay không, phải xem em, vợ à!"

Có lẽ là bởi những lời của Triệu Trạch, trong tiềm thức anh cho rằng đứa con đầu tiên của hai người là con trai, hoặc là hai đứa … con trai.

Nghe được lời vô lại của anh ấy, Cố Khanh Khanh nhéo nhéo cằm anh ấy: "Sở Đại, giờ anh muốn phủi tay làm chưởng quầy sao?"

Cằm của Sở Đại nhọn, râu phún phún đ.â.m đau tay qyá, suy nghĩ chậm rãi phiêu đi xa: "Anh nên cạo râu rồi, nếu không mai em giúp anh nha!"

Thấy vợ lơ đễnh, Sở Đại vừa giận vừa buồn cười: "Cô giáo Cố, em có thể có chút trách nhiệm với con chúng ta được không?"

Loading...