Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:16:00
Lượt xem: 6

Cố Khanh Khanh cử động, cả người mệt nhừ, thấy nam nhân ngủ ngon như vậy, tự dưng lòng không được cân bằng, tay nhỏ từ vết sẹo trên eo đi xuống, lấy sức nhéo một cái.

"..." Sở Đại mở mắt ra, quả táo Adam lăn xuống dưới, cổ họng khô khốc, như có ngọn lửa đốt.

Không chút do dự, ôm gọn người phụ nữ đang làm loạn vào lòng, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại ngọt ngào, lúc này ngọn lửa trong anh mới giảm bớt đi vài phần.

Cố Khanh Khanh bị nhiệt độ nóng như lửa đốt của anh ấy làm cho sợ, nhanh buông tay, không dám trêu nữa, thở hổn hển thối lui ra khỏi vòng tay anh ấy, lăn sát dựa gần tường.

Lại bị nam nhân vớt trở về, nằm yên trong lồng n.g.ự.c không thể động đậy.

Cằm anh chống ngày đầu cô, ngăn không cho em ấy chạy trốn, cánh tay ôm eo vợ, giọng nói vừa tỉnh vừa mê: "Vợ à!"

... Cố Khanh Khanh nuốt nước miếng một cái: "Eo em đau, tối qua anh dùng sức quá lớn."

Người đàn ông ậm ừ, khóe mắt lộ ra vẻ cà lơ phất phơ, vuốt ve eo của vợ: "Tay không đau chứ."

Cố Khanh Khanh sống không còn luyến tiếc.

Hôm đó đứng lớp, đau lưng, eo đau, chân mỏi, trong lòng vẫn luôn mắng nam nhân nào đó hết lần này đến lần khác. Trên mặt lúc nào cũng phải cười dạy đám nhỏ. Nghe thấy âm thanh đọc sách lanh lảnh, buồn bực trong lòng giảm bớt phần nào.

Buổi trưa về nhà, cô ngạc nhiên khi chồng có nhà.

Cố Khanh Khanh đi ngang qua anh ấy, không thèm nhìn một cái, đi vào phòng bếp bưng nước rửa mặt hồi sáng tưới ruộng rau ở sân sau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông nhướng mày, lặng lẽ đi theo vợ một lúc, không phát ra tiếng động.

Hai vợ chồng lần lượt ra sân sau, Cố Khanh Khanh đang cúi xuống tưới đất, hạt giống còn chưa mọc mầm, trong lòng bồn chồn không biết có thể ăn được ớt cay chính bản thân mình trồng được hay không nữa.

Hải sản ở đây phong phú không sai, cơ mà quá nhạt, không phải hấp thì luộc. Sở Đại lớn lên ở bờ biển Nam Dương, anh ấy ăn được, còn Cố Khanh Khanh ăn mấy hôm đã cảm thấy miệng chẳng còn vị.

Chuyện này cô không có nói cho chồng biết, dù sao ớt mọc ra rồi cô sẽ bắt đầu nấu cơm, về sau có thể nhờ thuyền vật tư mang ít thịt về làm món ớt cay xào thịt hoặc là xào hải sản.

Thời gian này thì tiếp tục ăn cơm ở nhà ăn thôi, bây giờ rút không ra được thời gian nấu cơm.

Nam nhân dựa vào hàng rào trắng nhìn vợ. Thất vợ khom lưng vô thức xoa xoa eo, cuối cùng biết sao mà vợ không thèm để ý đến mình rồi.

Tối qua là anh ra tay quá độc ác.

Anh hơi ngửa đầu, thở dài.

Người này thích phóng hỏa, nhưng thân thể lại theo không kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-222.html.]

Anh nhẫn quá vất vả, không dám dùng sức quá nhiều.

Nước trong chậu rửa mặt của Cố Khanh Khanh đủ để tưới ẩm ruộng rau, lúc này cô mới ngồi dậy, trừng mắt với Sở Đại: "Còn đứng đó làm gì nha? Không đi nhà ăn ăn cơm?"

Thần sắc nam nhân buông lỏng, đi theo sát vợ.

Cuộc sống trên đảo trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trôi qua 1 tháng. Cố Khanh Khanh đã quen với cuộc sống 8h đi dạy, 12h tan học đi nhà ăn ăn trưa, 2h lại đi dạy, 4h chiều lại tan học.

Bắp cải ở sân sau cũng đã trồi lên, ớt cay lớn lên sức sống tràn đầy, cô mỗi ngày đi dạy là về nhà xới đất, nhổ cỏ, cuộc sống phong phú làm vơi đi nỗi nhớ nhà phần nào.

Đứa con nhỏ trong bụng Hứa Niệm cũng đã được bốn tháng tuổi, Triệu Trạch càng cẩn thận hơn, bàn ghế, mấy góc nhọn đều được dùng báo chí cũ cùng vải vụn bọc lại, sợ vợ không cẩn thận đụng tới.

Hứa Niệm gần đây rất thích ngủ, Cố Khanh Khanh chỉ rãnh giữa trưa với chạng vạng, đi sang thăm thì 5 lần mất ba lần chị ấy ngủ rồi.

Cơ mà Cố Khanh Khanh kết giao được với rất nhiều bạn mới, một người là Bạch Đào cùng dạy học với cô. Còn có các chị dâu khác nữa, các chị ấy khéo tay lắm luôn.

Có người biết đóng giày dệt áo lông, Cố Khanh Khanh dựa vào miệng ngọt khen một hồi. Còn những chị dâu bởi vì con cái trong nhà càng ngày càng ngoan ngoãn, cho nên càng nhớ ơn Cố Khanh Khanh, dốc sức chỉ cô các việc thủ công.

Hôm nay nam nhân mang hộp cơm về, vừa mới về phòng ngủ thấy vợ đóng đế giày, kim nằm trên tay linh hoạt xuyên qua xuyên lại, anh nhìn mà giật mình.

Đặt hộp cơm trên tay xuống, anh rót một cốc nước, hỏi: "Tay nghề không tồi, anh sao không biết vợ mình có kỹ năng này thế?"

“Em vừa mới học.” Cố Khanh Khanh tự hào lắc chiếc đế giày: "Không tồi đúng không?! Mấy đôi giày vải mẹ làm sắp mài mòn rồi nên em muốn làm thêm mấy đôi. Các anh mỗi ngày làm gì, phí giày quá đi mất."

Sau khi nói xong, không đợi người đàn ông trả lời, cô tự mình nói chuyện: "Thôi quên đi, những chuyện này em sẽ không hỏi nữa. Anh cứ yên tâm làm những gì nên làm. Anh yên tâm, em là hậu phương vững chắc nhất của anh. "

Sở Đại tay cầm ca tráng men hơi dừng lại, đặt xuống bàn cúi lưng hôn vợ một cái: "Vợ anh sao tốt vậy chứ, hay là hai ta sinh con đi."

Cố Khanh Khanh dựa vào eo của anh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Không phải anh bảo chờ giáo viên mới được phái đến sao? Bây giờ có con áp lực lớn quá luôn đó anh.”

Nói đến đây, hai mắt cô sáng lên: "Có phải giáo viên được điều đến rồi."

“Ừ.” Người đàn ông xoa xoa cái đầu nhỏ của vợ: "Khương chỉ đạo viên đã phát điện báo thỉnh cầu. Bên trên phái nhân viên nghiên cứu đến thăm dò trên đảo có mạch nước ngầm nào không. Trong lúc bọn họ ở đảo nghiên cứu thì bọn họ sẽ dạy học. Thời gian kế tiếp sẽ còn phái người chuyên môn đến."

Trên đảo có tới 70-80 đứa nhỏ đến tuổi đi học. Còn hơn 100 đứa nhỏ còn khóc nhè, chưa biết tự ăn, chưa biết tự uống sắp đến tuổi đi học. Lương thực trên đảo không tệ, rất nhiều chiến sĩ đều muốn sinh thêm con, dù sao có trường học, giáo dục con cái được bảo đảm.

Trong khoảng thời gian này, khi tiếp xúc với Trương Tháp, anh phát hiện đứa nhỏ này nghịch ngợm nhưng thông minh, là hạt giống tốt của quân đội.

Sở Đại động tâm, có đứa con trai cũng tốt.

Anh không sợ bị lăn lộn.

Loading...